Bài liên quan
![]() |
| CSGT Tranh thủ chút chút. (Ảnh: socola.vn) |
Trương Đình Toe - Năm hết tết đến, tờ mờ sáng trên đường đã nhộn nhịp, còi bấm inh tai, đông không thể tưởng được. Điềm cùng mấy đồng đội cũng vừa đổ bộ xuống chuẩn bị làm nhiệm vụ. Anh nào anh ấy dùi cui súng ống, nai nịt gọn gàng, mắt hau háu nhìn dòng xe cộ. Ô tô, xe máy, xe đạp, gồng gánh như mắc cửi; nào bọc xanh, bọc đỏ, cành đào, cây quất, lồng gà, con lợn…, đủ thứ trên đời. Ông sĩ quan chỉ huy từ trong xe bước ra, cau có quát bọn Điềm:
- Đứng nấp vào một tý. Phơi mặt cả ra với nhau thế kia, từ xa người ta đã thấy. Đứa nào có vấn đề gì nó lẩn mất, còn bắt được ai? – Ông chỉ đạo xong, lại quay vào xe, chuận bị dấu má, giấy tờ, phiếu phạt…, Các chiến sĩ trẻ ngoan ngoãn đứng dẹp lại. Nhưng ai cũng biết ông sếp chỉ cậy quyền cao nạt nộ, chứ bắt ai chả được. Nhân dân ta ưu điểm là chính, có tinh thần nồng nàn yêu nước, đấy là truyền thống quý báu của dân tộc ta. Nhưng bà con cũng có một số nhược điểm như vô tổ chức, vô kỷ luật, xe cộ mạnh ai người ấy đi, chen lấn lẫn nhau, chẳng ai chấp hành luật lệ gì. Cho nên cứ bắt người trước, tội trạng tìm sau, thể nào cũng tìm ra. Riêng Điềm xưa kia bản tính vốn hiền lành. Vào công an thì trở nên hơi nóng nẩy. Nhưng từ ngày bị bố người yêu đổ cho tội đánh chết người, sinh ra hung hãn. Bắt được thằng dân đen nào cũng chỉ muốn phang cho vài nhát.
Nguyên mấy hôm trước tốt ngày, Điềm về quê đi hỏi vợ. Anh trẻ, khỏe, cao lớn, đẹp trai, con nhà cán bộ, lại là công an giao thông, mặc bộ quân phục vào, trông càng oai phong lẫm liệt. Thật là thần tượng của nhiều thiếu nữ thời nay. Không ngờ chính các mác cảnh sát béo bở ấy làm hại anh. Bố Nàng rượu vào, lè nhè: “Bọn công an bây giờ ác lắm, cậy quyền thế đánh chết người. Nhà ông đời đời gia giáo, ông không bao giờ gả con vào chỗ thất đức. Nào, làm gì được ông”? Điềm cố nhiên cho rằng lão già rượu chè càn quấy, phụ họa theo mấy tờ báo lá cải tuyên truyền bậy bạ. Nói là anh không đánh người bao giờ, thật ra không đúng. Làm công an tất phải đánh người. Không thế nhà nước trang bị dùi cui làm gì? Nhưng mấy năm công tác, anh nào đã đánh chết ai? Vậy mà cuối cùng bị lão già vu cáo. Còn con gái lão thì cổ hủ như cha: “Em chẳng chê anh ở điểm nào. Nhưng bố em quyết không đồng ý thì em cũng không thể khác được. Những người như anh lấy đâu chẳng được vợ. Em tin rằng anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em. Vậy anh hãy quyên em đi. Chúc anh hạnh phúc, gặp nhiều may mắn trên đường đời”. Nàng nhận xét cũng có phần đúng. Điềm bị choáng không phải vì sợ ế vợ, mà là vì cay cú, bất ngờ, cảm giác bị nhục mạ. Cú sốc từ đấy cứ ám ảnh anh không lúc nào nguôi, kể cả khi thừa hành công vụ.
“Bây giờ mà chẳng may tóm được lão già nhỉ”! – Điềm vung vẩy rái dùi cui, ước ao rồi nhếch mép cười tinh quái. Nhưng dẫu có quyền thế, thù hằn người ta, muốn đánh người ta cũng phải có cớ, dù là rất nhỏ. Lão già thuộc thành phần bần cố nông, nghèo đến mức chiếc xe máy Trung Quốc tất nhiên cũng không mua nổi, mà có mua nổi đã chắc gì đi nổi. Lão chỉ uống rượu, ngồi nhà chửi bới vợ con thì bắt thế nào được lão?
Tuýt tuýt…! Người bị Điềm bắt mở hàng là một thanh niên trẻ đi xe máy.
- Em có vấn đề gì ạ?
- Mũ bảo hiểm đâu?
- Dạ, em quên ở nhà.
- Quên thì để xe đấy, vào xe cảnh sát làm việc.
- Em chỉ đi có một đoạn. Anh cho em xin.
- Không xin xỏ gì cả. Tôi phải bán nghiệp đi mới được đứng chỗ này. Không cẩn thận khéo lỗ đấy “bố” ạ! Vào mà xuất trình giấy tờ. – Rồi Điềm gọi với ông sếp đương ngồi trong xe – Không có mũ bảo hiểm!
Anh thanh niên vào trình diện với ông sĩ quan, vẫn chơi trò xin xỏ, nhưng không được. Cuối cùng anh cũng hiểu ra rằng, thời nay người ta không xin bằng nước bọt. Ông sĩ quan thả cho phạm nhân đi, lại còn ân cần dặn:
- Hai cây nữa lại có một trạm. Cẩn thận đấy!
Anh thanh niên chẳng nói gì, và vẫn không mũ, lên xe đi tiếp.
Tuýt tuýt…! Chiếc ô tô con mầu ớt chín mới cứng bị giữ lại.
- Sao, có việc gì hả các sếp?
- Xe liếm vạch liền!
- Đường chật thế này, người đông như kiến, không liếm vạch thì đi thế nào?
- Đường chật người đông thì mang giấy tờ ra kia mà xuất trình? – Và Điềm quay sang hô ông sếp – Liếm vạch liền!
Phạm nhân chẳng nói gì thêm, nhanh nhẹn sang xe cảnh sát. Trong giất đăng ký xe, anh vô tình để một tờ mỏng dính mầu xanh xanh, có hình bác Hồ. Ông sĩ quan giải quyết công việc cũng thoáng, trả lại giấy tờ và cảnh cáo:
- Lần sau như thế là không được đâu nhé!
Dân chúng cuối cùng hình như cũng đoán được đoạn này có công an rình mồi, đi lại thận trọng hơn, không phóng nhanh, vượt ẩu, chen lấn nhau nữa. Nhưng ở đời nhiều khi kẻ không có tội cũng đành phải bắt tội. Huống chi thời giờ là vàng ngọc, đồng đội của Điềm cũng đương giữ mấy người.
Tuýt tuýt…! Điềm nóng ruột huýt còi, rồi cầm dùi cui chỉ một cái, trúng ngay phải một kiều nữ phi chiếc xe máy bóng lọng.
- Em làm sao ạ?
- Làm sao rồi sẽ biết. Bỏ giấy tờ đây xem.
- Em mới có bằng lái. Nếu em có vấn đề gì, xin anh bỏ qua cho. Em cũng như em gái hoặc người yêu anh! – Cô nàng cười chúm chím vẻ rất lũng lịu. Nhưng người đẹp biết đâu rằng Điềm mới bị từ hôn, nhắc đến người yêu càng làm anh điên ruột. “Lại định dùng kế mỹ nhân. Loại này trước mặt ngọt ngào, sau lưng là nó chửi”. Điềm nghĩ vậy, càng không muốn tha. Nhưng xem đi xem lại bộ giấy tờ, thấy mọi thứ đều hợp lệ, không bắt bẻ vào đâu được. Điềm lại đi quanh chiếc xe máy soi mói ba vòng.
- À đây rồi! – Anh bỗng reo lên như bắt được của rồi quát cô gái – Vào xe làm việc! – Và như thường lệ nghển cổ về hướng ông sếp – Đèm vỡ!
Cứ thế, các chiến sĩ công an cần mẫn suốt ngày, đến tận xẩm tối, trên đường cũng vắng dần, mới chuẩn bị thu dọn chiến trường. Ông sếp ra ôn tồn bảo các đồng chí trẻ:
– Hôm nay được khá. Cho chúng mày mỗi thằng hai triệu.
Một ngày hai triệu, quả là không ít. Ngày nào cũng thế thì mấy mà thành tỷ phú. Các chàng trai chưa vợ đều mừng ra mặt, đêm nay lại có quyền đi uống bia ôm thoải mái. Họ đương hồ hởi, bỗng có tiếng động cơ rít chối tai. Một kẻ cưỡi chiếc xe máy, rỉn ga ngay cạnh, nhấc bổng cả bánh trước lên khỏi mặt đường. Các chiến sĩ kịp quay ra nhìn thì y đã biến mất như tia chớp. Người nào người ấy đều ngơ ngác, không ai nhớ được số xe. Bọn Điềm lại lục tục sắp ra về thì không ngờ chiếc xe lừ lừ quay lại. Lần này đi rất chậm. Điềm tuýt còi thì nó dừng hẳn. Gã thanh niên tuổi khoảng mười sáu mười bẩy, tóc nhuộm đỏ, vuốt dựng ngược như cái chổi tre. Hỏi mũ bảo hiểm đâu thì trả lời không có. Một bên tai hắn lại đeo hai cái khuyên, mặt vênh vênh tỏ ra khiêu khích. Hỏi đến bằng lái giấy tờ xe thì hắn bảo công an cướp mất rồi! Quân này ghê gớm thật. Nó lại muốn vuốt râu hùm. Không đánh chết thì để làm gì? Điềm điên tiết rút dùi cui. Nhưng ông sếp ngăn lại, bảo:
- Chỗ này giữa đường giữa chợ. Cứ xích cổ nó lại, đưa sang phường, bảo chúng nó bên ấy nện cho một trận. “Đưa sang phường”, vì theo thông lệ, công an giao thông bắt người, phải giao cho công an phường giam giữ. Đôi bên cũng là những chỗ quen biết nhau cả. Hai thày trò Điềm giải gã thanh niên ngỗ ngược sang đấy rồi lên gặp đồn trưởng, bàn giao.
- Lý do gì mà các ông bắt? – Ông đồn trưởng công an phường hỏi.
- Nó không đội mũ bảo hiểm.
- Các ông chỉ mua việc. – Ông đồn trưởng nhếch mép cười. – Tôi tưởng nó đốt nhà, giết người hay giải truyền đơn tuyên truyền chống lại đảng và nhà nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam! Không đội mũ bảo hiểm, có việc gì nó chết trước, ảnh hưởng gì đến ai? Phạt bỏ mẹ nó đi. Không có tiền thì giữ xe lại. Nó có dám bỏ của chạy lấy người không? Bắt làm gì cho rách việc?
- Nhưng thằng này hỗn lắm – ông sết của Điềm nói – không thể tha được. Nhờ các ông dậy cho nó một bài học tư tưởng.
- Thưa ông là bên tôi hôm nay thiếu người. Các ông muốn thì cử người ở lại mà canh.
- Thế thì em ở lại cho. – Điềm xung phong – Phải giã cho nó một trận ra bã.
Thấy các bạn đồng nghiệp khẩn khoản, ông trưởng đồn đành đồng ý. Vốn là người cẩn trọng, cơm nước xong, ông chỉ định thêm một chiến sĩ khỏe giúp sức Điềm, rồi sai cả hai xách dùi cui theo mình xuống phòng giam. Đến nơi, ông bảo:
- Chúng mày chờ đây một tý. Để tao vào trước xem cái mặt nó thế nào. Hai chiến sĩ đứng ngoài được một lát, bỗng nghe tiếng ông trưởng đồn từ trong vọng ra, ngọt như nước mía:
- Dạ vâng… Em hiểu… Không, em không dám… Em cũng sơ ý, xin anh thông cảm…
Điềm đương chẳng hiểu gì thì anh công an phường trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Thôi chết! Đồn trưởng có ông bác ruột ở phố Hàng Bông vẫn còn mấy đưa con lít nhít. Các ông bắt phải thằng anh của sếp rồi”. Điềm nghe nói mà dựng hết cả tóc gáy. Vừa lúc ấy ông trưởng đồn mở cửa bước ra, mặt nhăn như bị bảo Điềm:
- Tiên sư các ông! Các ông định đổ cái vạ cho tôi!
- Bọn em bắt nhầm phải anh của sếp ạ? – Điềm ngây ngô hỏi.
- Anh nào của tao?
- Thế nó không phải là anh sếp?
- Ô. Mày điên à? – Ông trưởng đồn bực bội. – Thằng oắt con tý tuổi đầu, nó là anh tao thế nào được?
- Nhưng sao sếp lại vâng dạ, xưng em với nó?
- Đúng là một lũ ngô ngọng! Vâng dạ với thằng bố nó chứ đâu với nó!
- Ô hay – Điềm càng không hiểu. – Bố nó có phép tàng hình hay độn thổ mà vào được phòng giam?
- Làm tớ thằng khôn còn hơn làm thày thằng dại… – ông trưởng đồn chửi bới Điềm một hồi rồi mới giải thích – Bố nó không có phép tàng hình, độn thổ gì cả, nhưng con nó có điện thoại di động. Cũng may mà chúng mày làm ăn tắc trách, không thu.
- Nhưng bố nó là thằng nào?
– Bố nó là Nguyễn Văn Dơi, phó bí thư quận H., hết nhiệm kỳ này chắc lên bí thư. Đã biết là thằng nào chửa? Tao cũng tỉnh táo, chứ lại ngu như chúng mày thì chết cả lũ rồi.
- Thế thì sếp mới là sếp của bọn em. – Anh công an phường nhanh nhảu.
- Thôi thì thả nó ra vậy. – Điềm ngượng ngùng.
- Không thể thả được! – Ông trưởng đồn vẻ cương quyết.
- Sao lại không?
- Vì nó là cái báo nợ. Thằng bố nó ra lệnh cho phải giam hết đêm nay để giáo dục cho nó biết sợ! Sáng mai mới được thả. Chúng mày cất dùi cui đi, rồi trông nom nó cẩn thận cho tao. Bây giờ đi mà mua cho nó xuất cơm. Không thể để nó đói được. Thất thố điều gì thì đừng có trách. – Ông trưởng đồn sắp đặt xong thì về phòng làm việc.
Hai cai ngục tất nhiên không dám trái lệnh sếp. Ông này sai đi mua cơm cho tù nhân, nhưng lại chẳng chịu xuất tiền. Anh công an phường thì bảo bên này nghèo. Vả lại công an phường không bắt nhầm người thì lý gì phải chịu thiệt hại? Điềm đành phải bỏ tiền túi ra. Mua về cơm, lại phải chờ cho tù nhân ăn xong, cất dọn rồi mới được đi ngủ. Nhưng Điềm vừa chợp mắt, đã nghe tù nhân đập cửa gọi ầm ỹ. Hai chiến sĩ xuống hỏi cần gì thì hắn khát nước. Trong đồn có chè đường, nhưng tù nhân bảo sợ mất ngủ, đòi cô-la. Các cai ngục lại phân công nhau đi mua cô-la. Nước của đế quốc Mỹ làm ra có khác, càng uống càng khát. Và uống vào nhiều tất phải thải ra nhiều. Cửa phòng giam loạch soạch đóng mở liên tục. Nửa đêm tù nhân thèm thuốc lá, gần sáng muốn ăn phở…. Cũng vẫn may là còn khoản ma túy hắn không vòi. Cứ thế hai cai ngục phục dịch tù nhân suốt đêm. Điềm vừa mất tiền, vừa mất ngủ, căm tức vô cùng. Rất muốn hành hung nhưng lại không dám mắc tội phạm thượng. Tù nhân thuộc hạng người bất khả xâm phạm, quan trọng hơn cả các đại biểu quốc hội. Không làm gì được, mua bát phở về, Điềm khạc nhổ vào, thò ngón tay ngoáy, rồi đưa vào cho hắn ăn để trả thù. Tù nhân không biết, mắc mưu, ăn vẫn thấy ngon lành. Chưa sáng hắn đã đập cửa ầm ầm, bảo hết đêm rồi và đòi được phóng thích không điều kiện. Hai cai ngục không biết xử lý thế nào, đành phải đánh thức đồn trưởng. Gọi điện không được, hai chiến sĩ phải lên tận phòng. Ông trưởng đồn đương ngủ say như chết thì bị gọi dậy, mắt nhắm mắt mở quát tháo:
- Chúng mày định làm loạn phải không!?
- Dạ, không ạ – Điềm thưa. – Thằng ôn con nó đòi thả.
- À, thế à? – Bấy giờ ông mới tỉnh. – Mấy giờ rồi?
- Mới bốn giờ sáng.
- Thôi, thả cụ nó ra cho xong việc. – Rồi bảo Điềm – Mày đi lấy xe máy về trả nó.
Điềm cưỡi chiếc xe máy thình thình về đến trước đồn, dựng đấy rồi lên phòng giam. Bấy giờ tù nhân đã được thả đương đứng với thày trò ông công an phường. Điềm vừa vào, Y giật bộ chìa khóa xe từ tay anh rồi chỉ vào mặt ông trưởng đồn, nói:
- Chúng mày đã biết bố mày là con ai rồi chứ gì? – Rồi lại chỉ vào mặt mình – Chúng mày hãy nhớ kỹ cái mặt của bố mày. Lần sau thấy mặt bố mày thì chừa ra, đừng có bắt nữa nhé! Đã nhớ mặt bố mày chưa?
Ba nhà chức trách mặt tái đạch, không dám ho he câu gì. Chờ tù nhân đi khỏi, ông trưởng đồn mới chửi vuốt đuôi:
- Mẹ bố nó. Sinh con mà sinh ra những loại ấy, cũng chỉ là đồ chó lợn mà thôi!





2 nhận xét:
Làm công an thật sướng.
cầm cái còi ra đường là có tiền đi nhậu :D
Nguoi khong ton trong nguoi, bao hieu mot xa hoi suy dôi. Loai nguoi cang van minh, con nguoi cang duoc tôn trong. Cu the ma suy xet se hieu xa hoi Viet Nam ngay nay nhu the nao !