• Trang Chủ
  • Giới Thiệu
  • Khát Vọng Tuổi Trẻ
    • Góc Bình Luận
    • Góc Nghiên Cứu
    • Chủ Quyền Thiêng Liêng
  • Điểm Tin
    • Tin Thế Giới
    • Tin Việt Nam
    • Công Lý - Sự Thật
    • Nhân Quyền - Dân Chủ
  • Công Dân Học
    • Trách Nhiệm Công Dân
    • Kỹ Năng Công Dân
    • Giáo Dục
  • Bảo Mật
    • Vượt Tường Lửa
    • Mã Hóa Dữ Liệu
    • Sử Dụng Phần Mềm
  • Tâm và Tầm
    • Lời tâm sự
    • Mơ làm thủ tướng
  • Góc Thư Giãn
    • Chuyện Lạ
    • Truyện Cười
    • Góc Thơ
  • Góc Danh Nhân
    • Nguyễn Trường Tộ
    • Phan Châu Trinh
    • Phan Khôi
You are here : Home »
Hiển thị các bài đăng có nhãn trí thức. Hiển thị tất cả bài đăng
(Ảnh: DLB)
Vũ Đông Hà (danlambao) - Ngày 19 tháng 08 năm 2010 khi bà Pratibha Patil, Tổng thống Ấn Độ trao huy chương Fields, giải thưởng cao quý nhất trong lĩnh vực toán học cho GS Ngô Bảo Châu tại lễ khai mạc Đại hội Toán học thế giới tổ chức ở Hyderabad thì Ngô Bảo Châu đã không còn là một giáo sư toán bình thường; anh đã trở thành niềm tự hào của nhiều người Việt Nam. Cùng lúc đảng lên kế hoạch để khai thác nhằm biến anh thành một sản phẩm của bộ máy tuyên truyền của đảng.
Google "Ngô Bảo Châu + giải thưởng" có đến 2 triệu 8 kết quả tìm kiếm. Khắp nơi trên các trang mạng người ta thấy hằng hà sa số những nhan đề, câu viết đại loại như "Ngô Bảo Châu làm rạng danh người Việt", "Ngô Bảo Châu là một ngôi sao sáng trên vòm trời toán học VN”, "Đây là niềm tự hào của người Việt Nam nói chung, của thế hệ trẻ Việt Nam nói riêng, khi trí tuệ Việt vươn lên đỉnh cao của khoa học nhân loại và được khẳng định trên trường quốc tế...", "Trung Quốc, với 1,3 tỉ dân, cũng chưa có nhà toán học nào giành được vinh dự khoa học cao quý ấy. Hàn Quốc, Singapore mặc dù khoa học và công nghệ phát triển hơn ta rất nhiều nhưng vẫn chưa có ai đoạt Huy chương Fields"... 

(Ảnh: DLB)
Ai cũng muốn... "cưới" anh. Lão "chú" rễ già nua cộng sản nhiều tiền lắm của hồi môn muốn anh trở thành cô dâu thứ n để tăng phần danh giá. Những người không đảng tịch, nghèo xơ xác, không có gì ngoài lòng yêu nước thương nòi cũng muốn... anh đưa em đi về, về quê hương yêu dấu. 

Vì thế... 

Ông trùm đảng viên đang chiếm ngự ghế thủ tướng ký văn thư chính phủ yêu cầu móc ngay 12 tỷ tiền thuế của dân tặng gấp anh căn hộ cao cấp 160 m2 nằm trong tòa nhà cao tầng Vincom ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Ông trùm phó thủ tướng tóc gió thôi bay đại diện nhà trai xách dùi đến thăm để sau đó báo lề đảng gõ trống rầm rầm. 

(Ảnh: DLB)
Yên bề với căn hộ 12 tỷ, ngôi biệt thự 3 triệu đô, chú rễ già nua móc tiếp 650 tỷ tiền mồ hôi xương máu của bá tánh mở cửa tiệm mang tên Viện Toán cao cấp cho cô dâu danh giá. Tiền chùa nên chú rễ thoải mái tỏ tình yêu không điều kiện: không yêu cầu Viện phải nghiên cứu cái gì, việc sử dụng số kinh phí trên như thế nào là quyền của cô dâu. 

Chưa đủ, Tập đoàn Tuần Châu đã tình cho không biếu không ngôi biệt thự trị giá 3 triệu USD cho Viện nghiên cứu cao cấp về Toán và đại diện nhà trai đến dự lễ trao của hồi môn là quan to một thời Lê Khả Phiêu, nguyên là Tổng bí của đảng. 

Toàn bộ các chương trình dạm hỏi đều có sự hỗ trợ phèng la của truyền thông lề chú rể. Cô dâu Ngô Bảo Châu có muốn hay không muốn thì hình ảnh, sự kiện ân cần, thương yêu, trọng vọng của nhà trai đối với nàng cũng đã hiện diện khắp nẻo đường báo giấy báo mạng Việt Nam, từ mũi Cà Mau đến Ải đã mất. 

Phía bên kia lề đường, anh được nhắc lại là người đã từng ký tên vào bản kiến nghị Boxit. Tin tức về việc anh đã gửi một bức thư kiến nghị về dự án Bauxit ở Tây Nguyên vào ngày 29 tháng 5, 2009 với nội dung đề cập đến chính sách thực dân mới của chính quyền Trung Quốc về khai thác khoáng sản trên toàn cầu và đặc biệt là tại Tây Nguyên, với lời cảnh báo: "phần có hại thì cầm chắc, phần có lợi thì mong manh" được lan truyền trên cộng đồng mạng. 

Câu phát biểu của anh sau vụ án xử Ts Cù Huy Hà Vũ ngày 4 tháng 4, 2011: "Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này" đã được cộng đồng mạng hoan nghênh xem là một quan điểm của người trí thức phản biện và lên tiếng về hành vi của các quan chức cộng sản đang cầm búa liềm công lý. 

... 

Giữa những lôi, kéo, giựt, giành... nhớ lại lời anh viết trên blog cá nhân ngay sau khi nhận giải thưởng Fields: "Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC là lề trái hay lề phải. ''Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do.'' 

Vậy là... hình như... anh quyết không... cưới đứa nào. Lề trái cũng cừu, lề phải cũng cừu, lề đảng cũng cừu, lề dân cũng cừu. Anh muốn anh là người tự do. Không cừu. Không lề. 

Nhưng cuộc đời thì xám xịt và không trắng đen, không rõ ràng như những phương trình toán học logic mà anh ngày đêm ôm ấp. Nó rắc rối, bí hiểm, lươn lẹo, âm mưu chằng chéo, nhỏ nhen gấp ngàn lần cái công trình vĩ đại "Bổ đề toán học cho các nhóm" dài 100 trang của anh. Cuộc đời này, muốn làm cừu cũng chẳng dễ mà để làm người cũng lắm công phu. 

Anh tự do không bám-theo-lề nhưng anh lại bế-theo-làm cái căn hộ 12 tỷ và cái viện mần-gì-mặc-kệ-nó trị giá 650 tỷ ở bên lề đường mang tên nguyễn-tấn-đảng đã làm người ta sờ cằm tìm tóc, sờ óc tìm râu, nghĩ lại và xét lại những câu nói của anh. Trong thâm tâm anh tin rằng đó là sự quan tâm, chiêu hiền đãi sĩ của nhà nước dành cho một trí thức danh giá như anh hay là một âm mưu tuyên truyền đánh bóng chế độ mà anh trở thành nạn nhân bất đắt dĩ? Chỉ có anh mới có tư cách để trả lời. Phần dư luận thì theo tùy góc nhìn của mỗi người và cảm giác thương ghét giận hờn dành cho anh, nhưng nếu chịu khó rà lại toàn bộ chính sách dùng người của đảng, xuyên suốt chiều dài lịch sử bi ai của thành phần trí thức đi không thấy phố thấy nhà chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ thì không khó để tìm ra kết luận khách quan. 

Anh tự do không bám theo lề nhưng việc anh từng ký tên vào kiến nghị boxit, từng phán câu "Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này" đã làm nhiều người khác không đứng ở lề đường mang tên đảng vẫn còn hy vọng ở anh nhảy qua đứng chung bên này lề. Niềm hy vọng cần thiết và hiểu được trong một đất nước quá nhiều tuyệt vọng, trong một xã hội mà con người đang cần những biểu tượng thế giá lên tiếng phản biện. Anh lại đang là niềm hãnh diện của đất nước, là ngôi sao trên vòm trời toán học của nhân loại, anh lên tiếng thì bố ai dám bỏ 2 bao cao su đã quá sử dụng vào thùng rác của anh!? 

Vậy thì không theo lề nào nhưng ở lề nào anh cũng có ít nhiều niềm tin yêu và hy vọng. Tuy vậy, theo thời gian, thái độ không lề của bổ đề toán học đem vào đời thường với những giả thuyết quyết định nhưng phụ thuộc vào cảm xúc của con người đã, ở một mức độ nào đó, dưới mắt nhìn đầy cảm xúc của dư luận, cộng với thực tế xảy ra, đã làm nảy sinh hình ảnh đôi chân đi hàng hai, chàng hảng giữa hai lề trong đầu của một số người. Hình ảnh đó nó nằm yên, phảng phất, ẩn hiện cho đến khi bà con ta đọc bài phỏng vấn của báo Tuổi Trẻ "Giáo sư Ngô Bảo Châu: Bạn trẻ vẫn đầy niềm tin tương lai". Và nó đã làm "sùng sục" cộng đồng mạng. 

Anh đi lề một: 

- Tôi không đồng ý với việc coi phản biện xã hội như chỉ tiêu để được phong hàm “trí thức”. Đến bao giờ chúng ta mới thôi thi đua để được phong hàm “trí thức”? 

Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội. 

Thử hỏi ai sướng rên, ai bức xúc khi chỉ đọc câu này trong lúc cả nước đang sục sôi mọi thứ - từ tư cách nhà cầm quyền, chuyện biển đảo, chuyện công dân biểu tình và cuối năm lại sôi sục hơn với câu chuyện đầy oan khiên và nước mắt của người nông dân Đoàn Văn Vươn? 

Rồi anh đi lề hai: 

Mặt khác, cần trân trọng những người trí thức, hoặc không trí thức, tham gia công tác phản biện xã hội. Không có phản biện, xã hội đã chết lâm sàng. 

Không có phản biện, xã hội đã chết lâm sàng. Hoan hô anh luôn. 

Thử dùng phương trình toán học cơ bản không bổ cụng không đề, 2 lề nhập một: 

A: giá trị trí thức không liên quan đến phản biện 

B: không có phản biện xã hội chết lâm sàng 

A + B = C 

Trong đó C = xã hội có lâm sàng hay không chẳng ăn nhậu gì đến trí thức. 

Kết quả là gì ai cũng biết. Cộng đồng mạng sôi sùng sục vì mang cảm giác anh là kẻ... phụ tình, cô dâu danh giá, trẻ trung, xinh đẹp đang có vẻ như lọt vào vòng tay của chú rễ già nua nhưng giàu có với của hồi môn 667 tỷ đồng Việt, 3 triệu đô Mỹ đã dâng cho nhà gái. 

* 

Công bằng mà nói, nếu không có giải thưởng Fields thì có lẽ anh nói gì thiên hạ cũng mặc kệ anh. Cả đảng lẫn dân. Anh ở lề nào, không lề nào thì cũng chẳng ai màng. Nhưng sau giải thưởng Fields, sau màn chiêng trống rầm trời của báo đảng, dưới ánh sáng của cuộc đời mà anh là một phần tử không thể tách rời, và dù anh có muốn hay không anh đã trở thành: 

Một niềm hãnh diện của đất nước Việt Nam. 
Một công cụ tuyên truyền của guồng máy độc quyền cai trị. 

Cũng công bằng mà nói nếu anh không nhận những "sự hỗ trợ quý báu của đảng và nhà nước" bằng tiền của dân thì lời nói của anh chắc cũng ít bị đem lên bàn mổ một cách kỹ lưỡng như thế. 

Cũng không thể nói anh xung phong, sẵn sàng trở thành sản phẩm tuyên truyền của chế độ khi anh nhận những hỗ trợ ấy. 

Thôi đành xem đó là số phận của anh mà anh đã góp phần tạo nghiệp - chữ tài đi với chữ tai một vần. Chữ tai đó, nếu anh xem là tai họa thì cũng không sao. Có là bao so với cái TAI mà người nông dân Đoàn Văn Vươn và gia đình đang hứng chịu. Có thấm gì trong cái HỌA cả dân tộc Việt Nam đang gặp phải. 

Bây giờ, như số phận của nhiều trí thức Việt Nam khác, anh cũng có sự "tự do"chọn lựa: (1) anh là đứng về quyền lợi và khát vọng của nhân dân hay (2) chấp nhận là một con ốc hay công cụ cho mục tiêu tuyên truyền của guồng máy cai trị. 

Chọn lựa nào, chỉ có anh mới biết rõ. Vẫn có thể là chọn lựa không lề như đã từng và lương tâm anh là tấm gương phản chiếu rõ nhất, cho thấy anh đang đứng ở đâu trên mảnh đất khốn khổ này. Còn lại đều là những phán xét chủ quan của dư luận đặt lên anh, dựa vào vài lời anh nói và vài điều anh làm. Và đây là trích đoạn một số điều anh vừa mới nói trên trang blog của anh: 

... 

11. GS ghét nhất điều gì? 

Sự hèn nhát. 

13. Điều mà GS học hỏi được nhiều nhất sau những năm sống và làm việc ở nước ngoài? 

Một tấm lòng rộng mở. 

17. Cho đến bây giờ, một triết lý sống mà GS luôn theo đuổi là? 

Sống cho đẹp. 

19. Theo GS, tố chất nào cần có ở một người trẻ? 

Sự can đảm và một tấm lòng rộng mở. 

26. GS nghĩ gì khi một bộ phận xã hội (trong đó có trí thức) đang vô cảm với những nỗi đau khổ của người khác (tình trạng vô cảm)? 

Tôi nghĩ rằng cái còn nguy hiểm hơn sự vô cảm và cũng có thể là một nguyên nhân của sự vô cảm đó là việc sức mạnh, thường là đồng tiền, được coi là thước đo duy nhất cho mọi hoạt động và từng cá nhân trong xã hội. 

27. GS có đồng ý định nghĩa, trí thức trong việc không để xã hội “ngủ”? 

Người trí thức có nhiệm vụ quấy rầy khi những người khác ngủ trong những định kiến của mình. 

28. Theo GS, đâu là phẩm cách quan trọng của một trí thức? 

Trí thức cần tinh thần cầu thị, ham học, đầu óc phân tích, lập luận sắc bén. Người trí thức cần thêm sự can đảm và một tấm lòng rộng rãi, nhân hậu. 

29. Trí thức cần gì nhất, theo GS? 

Tự do. 

... 

Nói và sống: đi về có cùng một nghĩa như nhau? 

Bằng niềm tin và hy vọng rất mong anh sẽ sống đúng như những gì anh vừa nói vì đất nước này cần lắm những con người đầy thông minh và trí tuệ như anh.


Vũ Đông Hà
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com
(Ảnh: quechoa.info)
KVTT - Trí thức hiểu theo nghĩa đơn giản là những người biết dùng đầu óc và sự tỉnh thức của mình để nhận định và đánh giá chính xác mọi sự việc xung quanh , từ trong gia đình ra đến ngoài xã hội và xa hơn nữa là cả thế giới. Để làm gì ? Để CÓ ĐƯỢC THÁI ĐỘ VÀ CÁCH HÀNH XỬ ĐÚNG ĐẮN. Phản biện xã hội không chỉ là biết suông, nói suông mà phải đi đôi với hành động thực tiễn .

Một người có học hành, có bằng cấp mà vẫn u mê nhận định vấn đề sai lạc thì không được coi là trí thức, mà phải gọi là trí ngủ, tức là có đầu óc nhưng vẫn mê muội.

Những người trí thức nhận định đúng vấn đề nhưng lại hành xử trái ngược với những gì chính mình hiểu thì được liệt vào hàng "trí thức cục phân", tức là trí thức vô dụng, thuộc loại dài lưng tốn vải.

Còn trí thức biết nhận định đúng vấn đề, biết luôn mình phải làm gì nhưng sợ hãi không dám làm, hay vì quyền lợi cá nhân mà tìm cách tránh né không làm thì gọi là trí thức hèn, loại trí thức có óc mà không có xương sống. Ngô Bảo Châu, Nguyễn Hữu Liêm thuộc vào loại này.

Sau cùng là những người trí thức đúng nghĩa, vừa có đầu óc minh mẫn nhận định chính xác vấn đề , vừa có lương tâm và tinh thần trách nhiệm thúc đẩy họ hành xử sao cho đúng với sự hiểu biết của mình .. thì riêng tại VN họ không được gọi là trí thức mà bị gọi là bọn phản động, bọn chống phá nhà nước và đa số họ ngày nay đều đang ngồi trong tù.

Nói tóm lại, trí thức mà chỉ biết đúng sai trên lý thuyết thôi chứ chưa dám hành xử sao cho phù hợp thì cũng chỉ là những con robot giỏi làm toán nhưng vẫn hoạt động theo chương trình đã được programmed sẵn, chưa xứng đáng được đặt vào hàng sĩ .

Tai sao vào thời điểm này người ta lại quan tâm đến giới trí thức và chờ đợi nhiều từ họ vậy?

Từ trước đến nay người dân VN rất giỏi về đấu tranh quân sự, đứng trước kẻ thù xâm lược nào chúng ta cũng không sợ, và đã từng đánh thắng những đạo quân khổng lồ hùng mạnh vào bậc nhất thế giới . Hầu như tất cả các vị anh hùng dân tộc của VN ta đều xuất thân là con nhà võ tướng, từ hai Bà Trưng đến Quang Trung Nguyễn Huệ rồi Đức Trần Hưng Đạo... đều là những nhà lãnh đạo quân sự, giải phóng quê hương bằng con đường vũ lực. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nước nhà, người dân VN phải đấu tranh giành lại quyền tự quyết bằng con đường đấu tranh chính trị, bất bạo động. Đấu tranh chính trị mà không trông cậy vào hàng ngũ trí thức dám ăn dám nói thì làm sao đấu tranh đây?

Cướp chính quyền theo bài bản của Lenin - Stalin - dùng bạo lực cách mạng - thì cần giai cấp công nông làm thành phần chủ lực, còn đấu tranh và xây dựng một đất nước dân chủ thì thành phần trí thức mới là chủ yếu. Rất tiếc là sau mấy chục năm sống dưới chê' độ ngu dân, đốt sách, nhồi sọ học trò của CS, số nhân sĩ trí thức thật sự có khả năng và bản lãnh, chẳng còn được bao nhiêu người .

GHH gởi trực tiếp cho KVTT
Anhbasam - Đôi lời: Một thông điệp rõ ràng về “một thông điệp hết sức sáng sủa”! “Không có phản biện, xã hội đã chết lâm sàng”, nhưng “tôi” chấp nhận cái chết đó.

Tại sao cứ bắt/muốn người ta nghĩ, làm như ta (muốn). “Người ta” đã chót dại, muốn bằng danh tiếng của mình để hòng mau chóng biến đổi xã hội cho bằng thiên hạ, nhưng giờ đã tỉnh ra rồi, chấp nhận cũng với danh tiếng, chuyên môn ấy, chỉ xin làm cái chức phận nhỏ nhoi thôi.

Tội lỗi tất cả là ở những kẻ khốn cùng quá khát khao có được người nói thay cho mình, khi có thì quá vội tin, rồi vỡ mộng. Đừng có mà nguyền rủa “người trong mộng”!
Lực của người trí thức trong thế giới toàn trị

Phạm Toàn

Tại sao một thông điệp hết sức sáng sủa, mạch lạc của giáo sư Ngô Bản Châu lại bị rất nhiều người hiểu lầm, hiện tượng tâm lý đó rất cần được phân tích.

Đây là quan điểm gốc đã được Ngô Bảo Châu nói trên Tuổi trẻ cuối tuần:

Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. […] giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội.

Nghĩ rằng ý tứ của mệnh đề gốc này thế là quá rõ: trí thức là người lao động (dĩ nhiên, đó là loại lao động trí óc) – và đã là người lao động thì phải làm ra sản phẩm (dĩ nhiên, đó là loại sản phẩm của trí óc, và thuộc chuyên ngành của mình).

Chỗ gây hiểu lầm ở đây là khi Ngô Bảo Châu làm cho bạn đọc hiểu rằng giá trị của người trí thức hình như chỉ là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, và không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội của nhà trí thức hết. Thực ra thì người trí thức bao giờ cũng có hai trách nhiệm – một trách nhiệm nghiệp vụ và một trách nhiệm xã hội, một trách nhiệm vật chất và một trách nhiệm tinh thần.

Cũng cần nói luôn rằng, trước việc gánh vác hai trách nhiệm đó, người trí thức được hoàn toàn tự do, và mọi người cũng không nên và càng không có quyền áp đặt cho người trí thức những nhiệm vụ (công việc) theo cách nghĩ chủ quan của mình.

Có một điều thú vị là tại sao lại có cái tâm lý trong xã hội muốn lôi cuốn mọi nhà trí thức, nhất là những người như Ngô Bảo Châu, vào những công việc “phản biện” khó khăn, rắc rối, phức tạp?

Đó là tâm lý sinh ra từ nỗi sợ đã được tạo ra và nuôi dưỡng bởi một thứ quyền lực không cho phép ai được cãi. Thật vậy, bài học vẫn còn sờ sờ từ năm chục năm trước, chỉ vì những “góp ý kiến” chân thành mà vô số người đã “da ngựa bọc thây” – những tên tuổi Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Trần Dần, Phùng Quán, Nguyễn Hữu Đang … cả một danh sách dài những số phận tuẫn đạo.

Thế nhưng, cuộc sống thực có sức mạnh vô biên – trong đời sống xã hội lại vẫn cứ hình thành dần một sự bất phục tùng dân sự đối với nhiều điều bị coi là sai trái trong việc điều hành và tổ chức xã hội.

Nguyễn Văn Linh là người cán bộ chính trị đầu tiên vô tình châm ngòi cho sự bất phục tùng dân sự khiến đã nổ bùng một cao trào không chịu “bẻ cong ngòi bút” và không “ăn theo nói leo”.

Song thực ra công lao Nguyễn Văn Linh chẳng đáng gì trong việc bật nút cho nỗi đau xã hội lộ diện – Phùng Gia Lộc mới thực sự là người anh hùng đã soi bó đuốc cho thấy cái đêm hôm ấy đêm gì – cái đêm trước thời đổi mới.

Dám nói đến công lao ấy và nói rõ sự so sánh ấy, bằng chứng là Nguyễn Văn Linh hô hoán xong thì vẫn an toàn, trong khi Phùng Gia Lộc in xong bài phóng sự thì phải chui nhủi muốn chết!

Vài chục năm sau, ngay cả với sự bùng nỗ thông tin, dù có thấy đội quân phẫn nộ đã lớn, song nỗi sợ cũ vẫn còn nguyên. Viên đại tá có tấm lòng cao quý bút danh Lê Hoài Nguyên cũng chỉ rất dè dặt thận trọng gãi gãi lại vụ án Nhân văn – Giai phẩm. Nhưng hành động của anh giữ hộ rồi trao trả gia đình Trần Dần những tài liệu quý cho thấy các thày tu trung thực cũng có xoa dịu được phần nào cái tàn ác Trung Cổ.

Dẫu sao, cái ác đâu có dễ dàng xóa bỏ trong một đêm? Những nhà trí thức bất phục tùng đầu tiên của thời Internet đã nghĩ ra thuật ngữ phản biện để che chắn cho một làn sóng, đồng thời cũng tìm cách cho cái ác đỡ run sợ và đỡ làm liều trước cái thiện.

Vậy thôi, nhưng bạn Ngô Bảo Châu đã không lưu tâm tới nỗi sợ trong cuộc đời thực của từng con người trong một xã hội toàn trị. Và người ta phản pháo bạn!

Người ta không lắng nghe kỹ lưỡng thông điệp của Ngô Bảo Châu gửi đi tới đâu thì đã quá rõ: không có phản biện, xã hội đã chết lâm sàng. Xin lưu ý cách nói chết lâm sàng – nó gợi lên hình ảnh một xác chết vẫn như còn đang sống, vẫn thở khò khò như đang tập khí công, thức ăn vẫn chui vào bụng qua lỗ mũi, ấy vậy mà vẫn chưa thể triệu tập cuộc hội nghị quan trọng bàn việc phát tang.

Ngô Bảo Châu nói với cả hai phe – giới “trí thức phản biện” và nhà “lãnh đạo lương thiện” giả định là “văn minh và có bản lĩnh”:

Những người có học, có tri thức thật ra cần phải rất tỉnh táo khi tham gia việc phản biện xã hội. Học hàm, học vị không thể đảm bảo rằng cái anh nói ra là mặc nhiên đúng. Với thói quen làm việc khoa học của mình, cái mà anh có thể làm là đưa ra những lập luận vững chắc và có tính thuyết phục. Nhà lãnh đạo văn minh, có bản lĩnh sẽ biết lắng nghe những lập luận đó. Họ có thể làm theo hoặc không làm theo kết luận của anh. Trong trường hợp họ không làm theo, vẫn dưới giả thiết là lãnh đạo văn minh và có bản lĩnh, lãnh đạo sẽ phải đưa ra những lập luận ít nhất cũng vững chắc bằng những lập luận của anh để bảo vệ quyết định của mình.

Thật khó hiểu, tại sao nhiều bạn đọc không thấy Ngô Bảo Châu nói với cả hai ba bốn năm phe rằng chúng ta không phe nào được phép độc quyền chân lý.

Rành rọt đến thế mà vẫn phản ứng, tại sao? Nghĩ rằng, có lẽ đó là vì Ngô Bảo Châu đã chạm vào một sai lầm về nhận thức rất phổ biến hiện thời.

Cùng với cao trào “phản biện”, người ta kháo nhau và mở to TiVi nghe và vỗ tay rầm rầm cổ vũ cho lời nói. Có ông nghị gần suốt hai nhiệm kỳ chỉ nói những điều vô thưởng vô phạt, gần hết nhiệm kỳ bỗng uống thuốc quá liều đòi hỏi quá đáng đụng chạm vào những lợi ích phe nhóm. Thế là cái guồng máy vốn cho phép được mở miệng cũng ra lệnh bịt miệng.

Đến nước ấy rồi mà vẫn không chịu tỉnh ngộ nghe lời Ngô Bảo Châu hãy lao động và làm ra sản phẩm theo đúng chuyên môn hẹp của mình đi. Muộn rồi, bây giờ mới thấy lao động quả thật là rất khó. Sản phẩm lao động tạo ra chẳng dễ gì!

Ấy vậy nhưng trong “giới phản biện” vẫn có anh chưa tỉnh ngộ. Chứng cớ là vẫn có người chuyện gì cũng tham gia phản biện được, chẳng hạn lên tiếng định nghĩa khái niệm tự in đậm trong blog như thế này:

Trí thức là sự cảm nhận của người khác, là sự quan sát, nhận định từ bên ngoài, đánh giá một con người dựa vào những tiêu chí mà người quan sát, nhận định có sẵn trong đầu.

Không có gì siêu hình, rẻ tiền và dễ dãi hơn!

Ta có thể thích hòn sỏi hoặc không thích hòn sỏi, nhưng đâu có vì ý nghĩ của ta (hoặc vì dư luận xã hội) mà hòn sỏi mất đi thuộc tính sỏi của nó và trở thành mềm mại dễ uốn như cái lưng và cái lưỡi? Ta có thể thích hoặc không thích mắm tôm, nhưng đâu có vì “dư luận xã hội” ấy mà mắm tôm có thể dùng thay dầu gội đầu hoặc nước hoa Chanel?

Xin hãy khiêm nhường và hãy ngừng công kích Ngô Bảo Châu. Hãy để anh ấy làm việc theo cung cách với niềm tin rằng ít nhất anh ấy cũng biết cách không làm liều. Nên nhớ là tất cả mọi người vẫn đang sống trong một thế giới toàn trị vừa đầy sức mạnh vừa đầy mánh khóe. Và cái Lực của mỗi người, dù là người trí thức đấy, thì cũng mong manh như cây sậy mà thôi.

Sớm mồng Ba Tết Nhâm Thìn

P.T.
 
Nguồn: Anhbasam
(Ảnh: teolangthang.blogspot.com)
Lethieunhon.com - Trên mạng Basam, ngay ngày đầu năm âm lịch, đã đăng một loạt bài về người trí thức. Thiết tưởng trong lúc đất nước rất cần đến đội ngũ trí thức và hiền tài để xây dựng kiến thiết dân tộc thành một quốc gia văn minh hùng mạnh, thì những bài đánh động vào giới trí thức tinh hoa quả là hữu ích ! Nhưng tôi đã đọc nhiều bài viết về trí thức, nói chung tôi có một cảm nhận (dù không đầy đủ ), rằng trí thức người Việt sao mà còn tiểu nông quê mùa ấm ớ, ấp úng làm vậy. Người Việt có câu “thuốc đắng giã tật”, vì thế tôi muốn tranh biện thẳng thừng, mong rằng đó là cách trực tiếp để chúng ta phản tỉnh đánh thức mình, chứ không muốn quanh co ấp úng để chiêu đãi nhau một bữa tiệc ngọt hòa cả làng, để rồi vấn đề dù quan trọng đến mấy cũng chỉ trở thành tiếng đáp nửa vời còn chưa ngã ngũ.

HIỂU TRI THỨC VÀ HÀNH ĐỘNG BẰNG TRI THỨC

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC


Để tránh sa vào lối áp đặt chủ quan vô trách nhiệm, tôi xin nêu ra mấy cơ sở hiện thực:

1. Theo đánh giá chung của nhiều nhà khoa học, người châu Á có thể tạng yếu ớt, mũi tẹt vai xuôi, nói chung là bộ thở thuộc tim và huyết hạn chế, nên hay ăn nói nước đôi nhì nhằng, không có tính quyết đoán.

2. Tại các cuộc hội thảo khoa học, khi được phát phiếu mời nhận xét đưa ra quan điểm, thì các học giả châu Á thường có ý kiến muôn thủa – rất ít kỳ vọng vào sáng kiến, bởi vì họ thường đưa ra ý kiến nước đôi, hoặc nước ba, nước bốn, tóm lại là một giải pháp toàn thể, thế này cũng không tốt, thế kia cũng chẳng hay, mà nên có một giải pháp đồng bộ. Một mũi tên cùng lúc muốn bay nhiều hướng, thì nó chẳng bay đi đâu cả. Và một lời đáp đồng bộ cũng có nghĩa là chẳng có gì cả.

3. Việt Nam chúng ta cũng nằm trong những đặc điểm này, đặc biệt chưa bàn đến những môn khoa học cao cấp như vật lý hay toán học, ngay đến văn học là cái viết bằng chữ nghĩa ai cũng đọc được, thì cái gọi là tác phẩm đồ sộ hẳn hoi mang tính tư tưởng cao của chúng ta vẫn chỉ đang là một chân trời xa vời vợi đang được ngắm vào ống kính sắp chế tạo ở thì tương lai.

Có rất nhiều tác giả đã bàn đến từ trí thức, họ bắt nguồn từ gốc Latin “intellect”. Họ bàn rất rộng rất kỹ về tiền từ này với một dãy đuôi nào là trí tuệ, trí khôn, tri thức, người trí thức… Theo tôi, “tri thức” hay “trí thức” chỉ là một, vì đây là từ đi vòng qua nghĩa Hán tự vào tiếng Việt, mà bản thân chữ Hán thì không có dấu, còn người Việt thì thường thêm dấu vào trong khẩu ngữ của mình. Vả lại có một điều quan trọng nhất trong ngôn ngữ đó là: gốc căn bản của từ là gì? Và từ đó phát triển ra bao nhiêu nghĩa tùy thuộc đồng tâm từ gốc chính duy nhất của nó.

Việc tranh luận cầu kỳ về tri thức chỉ là cách bổ dưỡng trí thức chứ không thay thế được việc con người vẫn dùng đến tri thức để hành động. Chẳng hạn như triết gia Kant đã thừa nhận “khi nói về thời gian chúng ta chẳng biết gì cả”, nhưng chúng ta vẫn sống bằng thước đo thời gian như hẹn gặp mặt, hẹn hợp đồng, hẹn hội thảo, hẹn cưới xin. Bàn về tri thức và người trí thức cách dễ hiểu nhất chúng ta hãy tham chiếu cái nhìn căn bản của triết gia Platon: Quốc gia là hệ thống được ví như các thành phần trong cơ thể. Phần sản xuất giống như lo cho dạ dầy. Phần danh dự, dũng cảm giống như tim. Còn tầng lớp suy nghĩ giống như bộ não. Người trí thức quan trọng cho quốc gia bởi lẽ họ là bộ não của dân tộc. Bộ não đó tham dự vào lãnh đạo cơ thể ngay cả lúc sản xuất, chiến đấu, cũng như thụ hưởng.

Giờ tôi xin được bàn vào bài “Trí thức, trí ngủ và trí trá” của tác giả Lê Phú Khải, hy vọng rằng tôi không chỉ đối thoại với t/g L.P.Khải, mà là với một cách nghĩ còn rất nước đôi này. Trong bài của mình, tác giả rất coi thường loại trí thức bao cấp ăn lương, và đề cao trí thức “dân sự” có tư duy độc lập. Tác giả viết: Vì thế quan chức Nhà nước là những người vừa có quyền, vừa có uy, thế mới gọi là uy quyền, nhưng dù uy quyền đến mấy, khi đã ngồi vào ghế quan chức thì anh chỉ là một công chức, một viên nha lại mà thôi. Đã là nha lại thì phải từ lời nói đến việc làm, dù làm viện trưởng, vụ trưởng, thứ trưởng,… nhất nhất phải nghe lời cấp trên. Không thể có sáng tạo gì được, không thể được xã hội xem là trí thức. Đổi lại anh ta được lương cao bổng hậu, vợ đẹp con khôn, phú quý của đời. Một bộ phận khác, dù đỗ đạt cao, nhưng không chịu chui vào bộ máy quan chức, mà làm nghề tự do như bác sỹ, kiến trúc sư, luật sư, nhà báo, nhà văn…. Tầng lớp này dám tư duy độc lập, dám ăn dám nói, dám phụng sự lẽ phải…. Họ chính là trí thức của nhân dân Pháp. Họ có thể bị bầm dập nhưng được xã hội kính trọng.

Thế rồi cuối bài tác giả lại viết :

Năm thiếu tá phi công vũ trụ Ti Tốp sang thăm Việt Nam. Ta có tổ chức 1 buổi gặp mặt giữa phi hành gia vũ trụ với các nhà khoa học VN, khi thiếu tá Ti Tốp khuyên các nhà khoa học VN nghiên cứu vũ trụ và đi vào lĩnh vực vụ trụ, bỗng Bác Hồ đứng ngay dậy, ngắt lời thiếu tá Ti Tốp, Bác khuyên các nhà khoa học VN nên nghiên cứu các khoa học là là mặt đất thôi! Giáo sư Trần Kiên kết luận "Tôi đã suy nghĩ nhiều về lới khuyên của Bác và chuyển đề tài "Thần kinh cá chép" của tôi rất được các nhà khoa học thế giới quan tâm sang nghiên cứu đề tài "là là mặt đất" là "khẩu phần ăn của cá Rô – Phi". Toán học rất vĩ đại, Viện nghiên cứu toán học cao cấp mà Giáo sư Ngô Bảo Châu đang là Viện trưởng rất sang trọng. Nhưng các bệnh viện nhi đồng ở nước ta các cháu thiếu nhi đang phải nằm chung 2 – 3 cháu một giường, các bà mẹ phải nằm dưới đất. Khi một em bé bị đau ruột thừa, mẹ em vừa khóc vừa bế em đến bệnh viện, vạn lạy các bác sỹ cứu nhân độ thế, nhưng bệnh viện còn chờ bố em đi bán bò có tiền nộp viện phí thì mới mổ ruột thừa cứu em… thì mọi sự sang trọng phải xem lại! Mọi vật trang trí phải xem lại.

Đọc xong, tôi không hiểu tác giả sẽ ủng hộ cho trí thức “mậu dịch” hay trí thức dân sự, cái cao cấp hay cái lè tè, đúng là một dạng nước đôi đặc thù của văn hóa lúa nước. Quan điểm này của tác giả chắc chắn là sai. Bởi lẽ, ngay từ khi cả thế giới còn nghèo thì nhà thờ, đền thánh , nhà hát và trường học đã xuất hiện. Lúc đó người ta không thể lấy cớ nghèo để mà xa lánh cái cao cấp lý tưởng đi tìm cái thực dụng lè tè. Về điểm này thế giới đã có nhiều bài học rất xác thực, người Hy Lạp vào lúc rất nghèo, thành bang của những ngọn đồi chọc, nhưng mà họ phát vé cho người dân đi xem kịch, triết học phát triển, những buổi nói chuyện về thần thánh và triết học của Socrate được rất nhiều người mến mộ, sau này thì nước Đức, rồi nước Nhật đều là những nước nghèo sản vật nông nghiệp nhưng chính thế mà họ đã vươn lên hàng đầu thế giới do những cống hiến về trí tuệ và sáng chế.

Người Trung Hoa có câu “ vô hữu tiểu nhân bất dưỡng quân tử, vô hữu quân tử bất thành tiểu nhân”. Tiểu nhân không có thì không ai nuôi dưỡng quân tử về dạ dầy được, nhưng nếu không có quân tử nghĩa là kiểu mẫu tinh thần siêu hình học thì không thể hình thành kiểu mẫu cho tiểu nhân. Nhà văn Pháp Stendhal có nói: “Bọn người ở chế giễu ông chủ trong nhà bếp, nhưng lại bắt chước ông chủ ở ngoài cuộc đời”. Tại sao vậy? Vì bước ra ngoài đời là nơi công chúng phổ quát những người ở không thể không làm theo kiểu mẫu của ông chủ.

Một triết gia viết: Tôi có thể nhận ra một con người thiếu chân hoặc tay, hay mất nhiều chi thể, nhưng tôi không thể nào nhận ra một con người mà không có linh hồn. Con người không có lý tưởng tức không có ánh sáng siêu hình thì không thể thành người. Hòn gạch ở tòa lâu đài khác hòn gạch nằm ngoài đống ở chỗ hòn xây dựng thì đã nằm trong mô hình kiến thiết của bản vẽ, còn hòn nằm ngoài thì không. Lý tưởng thì không ăn được. Nhưng không có cái nhìn lý tưởng, tức những giá trị siêu hinh học – vượt qua vật chất, thì con người không bao giờ thành. Những người đánh đàn biểu diễn kiếm tiền, họ không thể đánh nếu không nghĩ về những cây đàn đỉnh cao chơi đàn mà không kiếm được đông nào. Lý tưởng chữ gốc Latin là “Ideal” khởi từ gốc chữ Ý tưởng tức Idea, hoàn toàn là ý tưởng được kéo dài ra đến tận chân trời. Không có lý tưởng sẽ không có khát vọng, cũng như không có tôn giáo, thậm chí nghệ thuật, và không có cả thách đố và dự phóng cho khoa học. Khoa học thực chứng suy cho cùng chỉ là sự thực nghiệm những ý tưởng đã hình thành trong đầu.

Nước ta cũng như nhiều nước châu Á còn lạc hậu chính vì ý tưởng tiểu nông cách mạng nửa vời. Trong bài kiểm tra trí thông minh người ta phải trả lời Có hoặc Không, yes or no, chứ không thể là Có và Không, hay Yes and No. Đó là bài học của lý trí, và chỉ có lý trí mới biết leo cầu thang tiến bộ mà thôi, còn tình cảm luôn có xu hướng mặt trận lấy lòng các bên, sẽ chẳng bao giờ đạt tới cái gì minh bạch rõ ràng cả. Có một phương ngôn thế này về trí thức: Không thể nào là người trí thức nếu không bao gồm tâm cảm yêu tiến bộ. Không yêu tiến bộ thì học bao nhiêu đi nữa thì vẫn chỉ là ngăn kéo cũ chất sách mốc mà thôi. Hy vọng, trước khi bàn vào người Trí thức chúng ta nên biết đoạn tuyệt thẳng thừng với lối nửa voi nửa chuột. Còn dùng dằng đến bao giờ nữa, nhân loại đã bước sang thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ chúng ta vẫn còn băn khoăn về tri thức và trí thức để vùi quên hành động tri thức của mình. Mấy lời xin trao đổi với t/g Lê Phú Khải và những ai có suy nghĩ giống ông. Cám ơn nhiều! Mùa xuân, chúc tác giả và bạn đọc mạnh khỏe, bình an, vui vẻ!

Mùng hai tết Nhâm Thìn

Nguồn: lethieunhon.com
Gs. Toán học Ngô Bảo Châu . (Ảnh: Tuoitre.vn)
Nhà Văn Nguyễn Quang Vinh - Mình gọi Châu giáo sư ( Nhà toán học Ngô Bảo Châu) chứ không gọi là Giáo sư Châu là có ý có tứ cả chứ không gọi lộn.

Châu trả lời Tuổi trẻ nói về trí thức. Trả lời xong thì trên mạng nóng rực vì bất bình.

Mình văn hóa lùn, không dám coi mình là trí thức, nhưng mình cũng nhắc khẽ Châu, khéo Châu lại nhầm mình là trí thức, dù Châu nhận được cái giải lớn về một đề tài nghiên cứu lớn nhưng không biết để làm gì vào thời buổi này.

Thành công của Châu rất quý.

Năng khiếu của Châu rất quý.

Đóng góp của Châu thì nó nằm ở đâu, ở mớ lý thuyết đâu đâu, còn nước nhà thì hùa theo ăn theo vài bữa vì danh thôi, chẳng có gì.

So với Châu, mình chỉ là thằng nhà văn quèn, cũng nhận được nhiều giải thưởng quèn trong nước, cũng nhận được đồng tiền còm nhờ chữ nghĩa, chẳng dám đứng trên bục cao răn dạy ai, chẳng dám nghĩ tới cái lúc được vinh danh vinh diếc, suốt ngày chỉ cắm mặt vào viết, thế thôi, trí thức cái gì loại nhà văn như bọn mình Châu nhỉ? Cho nên Châu cũng đừng lo ( theo quan niệm của em) là tụi mình đang lao tới dành nhau cái chức vị trí thức. Chỉ là người cầm bút thôi, bằng sức lực và mồ hôi của mình thôi.

Làm cái gì trên đời này, nhà chính khách, nhà giáo, nghệ sĩ, nhà văn, hay giáo sư như Châu, hay một chị quét rác, điều quan trọng bậc nhất là trách nhiệm sống của mình với cộng đồng, ý thức cộng đồng Châu ạ. Trí thức trí thiếc bàn làm cái gì nếu anh ta ( coi như trí thức ấy) bàng quan với cuộc sống nhân dân, thấy người dân khổ mà không xót, thấy bất công trắng trợn mà không màng lên tiếng, thấy kẻ cường hào mới đang chà đạp nhân dân, chà đạp pháp luật mà làm ngơ, trí thức ấy là trí ngủ, là trí giả, cũng chỉ là thứ danh hão, đôi lúc vỗ ngực ta đang nghiên cứu nghiên kiếc, thí nghiệm thí nghiếc, rồi bỏ trốn trách nhiệm với nhân dân, trí thức ấy không chừng, vì đơn đặt hàng lớn, vì tiền lớn, lại vẽ vẽ, tính tính, toán toán, khéo chế tạo ra cả bom hạt nhân nguyên tử giết người hàng loạt như đã từng xảy ra.

Người dân cần đến trí thức là cần đến sự hướng dẫn đường đi cho họ, cần đến lẽ phải, cần đến sự vun đắp tâm hồn, vun đắp nhân cách, vun đắp dũng khí đấu tranh vì lẽ phải cho họ. Họ nuôi mình, cho mình sống, cho mình có chữ có nghĩa, có suy có nghĩ, có trí có tuệ thì phải vì họ, hy sinh vì họ.

Châu được nhà nước tặng cả căn hộ gần 20 tỷ để ở tạm mỗi khi về nước, tốt quá.

Châu được anh Tuyển tặng cả biệt thự 3 triệu đô để Châu và đồng nghiệp thỉnh thoảng ghé qua, nghỉ dưỡng sau những tháng ngày nghiên cứu. Quá tốt.

Châu được nhà nước giao cho Viện toán với hơn 600 tỷ đồng để muốn làm gì cũng được, không phát minh ra cái gì cũng được, mời các viện sĩ toán thế giới qua qua lại lại, để đạt cho được chỉ tiêu Việt Nam xếp thứ 40 về phát triển toán học của Thế giới hay cái gì đó, thôi kệ, nhà nước cho Châu thì em cứ dùng.

Nhưng Châu đừng vội nghĩ Châu là trí thức nhé.

Châu đừng vội nhầm mình là trí thức nhé.

Châu chỉ là một người làm nghề toán. Làm nghề toán và một nhà trí thức đôi khi cả đời Châu vươn tới cũng không tới.

Giáo sư Châu và Châu giáo sư khác nhau đấy.

Châu nói trí thức là những người lao động bằng trí óc.

Châu nghe chị Thương, chị Hiền ( vợ anh Đoàn Văn Vươn, anh Đoàn Văn Quý) ở Tiên Lãng nói này: Họ đang chịu nhiều thiệt thòi, nhiều cái mất để mang lại cái được cho nhiều người. Được gì thế? Được một sự cải cách to lớn về Luật đất đai sau vụ Tiên Lãng. Được vạch mặt chân dung bọn cường hào mới. Được cái ý thức đấu tranh không khoan nhượng với sự bỉ ổi của các quan chức hư hỏng. Nói được như thế, chị Thương, chị Hiền là trí thức đấy Châu ạ dù họ nông dân xịn.

Anh trai cả của mình cũng là giáo sư Châu ạ, thế hệ thầy của bố mẹ em, mắt mù, bị bệnh tim, rồi tiều đường, không có tiền chữa chạy, vẫn gọi điện và khóc, xin góp nửa tháng lương giúp gia đình anh Đoàn Văn Vươn.
Cứ làm nghề toán cho tốt Châu ạ, đừng dạy dỗ ai, đừng giao lưu, đừng vội tuyên bố, cũng đừng nhầm mình là trí thức, bởi vì không khéo, Châu lại biến mình thành con cừu đấy.

Lại nhớ mạ mình hồi còn sống hay dạy bọn mình: đừng ăn xôi chùa ngọng miệng.

Có thể Châu vẫn chưa hết ngây ngất vì cái giải thưởng toán mà người ta đồn là ngang giải Nobel, còn mình, mình hạnh phúc là một nhà văn bé nhỏ với tước hiệu tự phong: Trưởng thôn Khoai Lang. Thế thôi nhỉ.

Đọc thêm Ở ĐÂY
Nguồn: Blog cu Vinh

Nguyễn Nghĩa VN (danlambao) - Thì ở cái xứ XHCN bây giờ người ta mới phải định nghĩa thế nào là TRÍ THỨC chứ mấy nước Tư bản ai mà tranh cãi chuyện này vì nó chẳng có gì là lạ. Trước khi vào nội dung chính xin phép đi ngoài lề một chút. Thế nào là Phản biện xã hội nhỉ? Tại sao nhiều người cứ nghĩ Phản biện gắn với sự đả phá mà không nghĩ đó là cách bày tỏ suy nghĩ của một con người để bảo vệ điều gì đó mình cho là đúng. Như vậy càng có nhiều ý kiến Phản biện thì con người càng dễ tránh được sai lầm, dể gần với chân lý hơn chứ.
Quay lại thế nào là TRÍ THỨC, có lẽ mỗi người sẽ có tiêu chí đánh giá khác nhau, nhưng với bác Mao thì “TRÍ THỨC là cục PHÂN”. Tại sao bác Mao gọi như vậy trong khi rõ ràng lúc đó TQ rất cần khoa học để chế tạo tầu Thần châu đi vào vũ trụ, chế tạo bom nguyên tử để răn đe thiên hạ. Tóm lại không thể xây dựng CNXH nếu không có sự góp tay của tri thức. Vậy điều gì khiến bác Mao ghét Trí thức đến như vậy? 
Không thể phủ nhận một điều rằng những người có trí tuệ hơn người, có học vấn cao thì sớm nhận ra vấn đề hơn so với một người bình thường. Không những vậy, do thói quen tư duy, trước một vấn đề họ thường đi tìm lời giải, tìm con đường đi ngắn nhất để đạt được kết quả. Nói tóm lại xã hội tiến bộ nhờ sự đóng góp của tầng lớp này rất lớn nếu không muốn nói là quyết định. Nhưng cũng chính vì vậy mà không phải cho đến bây giờ, lực lượng này luôn là cái gai trong mắt tầng lớp thống trị, họ là người đầu tiên vạch ra cái sai của tầng lớp thống trị khi nó trở thành rào cản tiến bộ của con người. Giai cấp thống trị càng sai lầm thì lớp người này càng trở nên khó chịu cần phải nhổ bỏ trước khi nó kịp gây ảnh hưởng tới đa số người dân còn đang mê ngủ. 
Như vậy là đã rõ, bác Mao cần các nhà khoa học chỉ biết làm khoa học (những con Robot có trí tuệ) còn lớp người mà ta vừa nêu (theo bác Mao đó là TRÍ THỨC), muốn xây dựng thành công CNXH nhất định không cần, thậm chí nó chỉ sánh ngang với chất thải của động vật. 
Mà không chỉ bác Mao (không bao giờ sai, do bác Hồ nói thế) hầu như quá trình xây dựng CNXH ở mọi quốc gia, cái gọi là đội ngũ TRÍ THỨC không được phép tồn tại, bởi đã có đảng độc quyền lãnh đạo. Bao giờ Chủ nghĩa Mác-Lê còn là kim chỉ nam, còn là duy nhất đúng thì đảng có bao giờ sai mà cần Trí thức. 
Vậy thì không có gì khó hiểu khi làn gió Dân chủ bắt đầu thổi tới VN chúng ta mới có dịp hỏi nhau thế nào mới được gọi là TRÍ THỨC. 
Nguyễn Nghĩa VN
 
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com

Gs. Nguyễn Huệ Chi. (Ảnh: bbc.co.uk)
BBC - Giáo sư Nguyễn Huệ Chi bình luận về quan điểm của Giáo sư Ngô Bảo Châu trên truyền thông trong nước về trí thức và vai trò phản biện xã hội.

Giáo sư Chi cho rằng Giáo sư Bảo Châu đã tự "mâu thuẫn" tuy nhìn chung đã nói không sai về vai trò của trí thức.

Tuy nhiên, ông cho rằng trí thức chân chính có vai trò và trách nhiệm phản biện xã hội.



"Đã là trí thức thì phải là người có tầm, có trách nhiệm và nghĩa vụ xã hội. Cho nên tôi nghĩ phản biện xã hội là chức năng của trí thức, chứ không phải là chức năng của ai hết," ông nói với BBC hôm 23/01/2012. 
Nguồn: BBC Tiếng Việt
Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Loading

Việt 1 Radio - www.vietoneradio.com

  • Recent Posts
  • Video Youtube

Khát Vọng Tuổi Trẻ Video

    khatvongtuoitre.net

Lưu trữ Blog

Khế Ước Xã Hội    Hiến Pháp Trị Là Gì
 
Pháp Luật Là Gì?    Mơ Làm Thủ Tướng Chính Phủ
 
facebook khatvongtuoitre.net
© 2012 Khát Vọng Tuổi Trẻ. All rights reserved.
Provided by blogger