- Bác đọc được sách nào mà biết tường tận như đi guốc trong bụng mấy ông VIP vậy. Hình như những chuyện này chỉ có trong tài liệu tuyệt mật dành cho tầng lớp đảng cộng sản cao cấp mà thôi?
- Từ thằng bạn nhà báo Cháu ạ, nó thường xuyên tham gia các cuộc họp giao ban từ cấp bộ trưởng trở lên, nên thấy được sự hả hê và vô trách nhiệm của lũ quan này.
- Vậy à, vấn đề thứ ba này Cháu cứ tưởng là đơn giản, ai ngờ phức tạp ra trò.
- Đúng thế, vì nó là "xương sống" trong quan hệ giữa đảng và nhân dân. Nhờ nó nên đảng cộng sản mới chiếm được thế độc tôn để tự tung, tự tác. Một mặt thông qua tuyên truyền, đảng đã đưa vào đầu óc quần chúng quan điểm cam chịu, tiếp thu vấn đề một cách thụ động. Mặt khác đảng vẫn luôn rêu rao, kể công đã đưa đất nước ta từ chỗ thiếu ăn, nay đã xuất khẩu gạo đứng thứ hai thế giới hoặc đảng đã lãnh đạo công cuộc đổi mới từ nền kinh tế bao cấp sang kinh tế thị trường theo định hướng XHCN… Người dân nghe miết rồi quen và thấy hợp lý mà không bao giờ đặt vấn đề ngược lại xem đúng sai thế nào?
- Vậy đặt vấn đề ngược lại nghĩa là thế nào, người dân ngày nay mặc dầu không còn tin tưởng vào đảng như trước nữa, nhưng hầu như chỉ biết nghe chứ làm gì có trình độ mà tranh luận với mấy ông cán bộ của đảng?
- Thế đó, ngay cả Cháu cũng đã mắc căn bệnh makeno (mặc kệ nó) rồi. Cần gì phải có trình độ mới hiểu được, chỉ cần chúng ta có thái độ chủ động trong khi tiếp nhận thông tin, biết so sánh và chọn lọc thông tin một cách có cơ sở.
Ví dụ trong khi đảng kể công về vấn đề đưa Đất nước ta phát triển, thì người dân có quyền hỏi lại: Nếu không có đảng cộng sản mà là một đảng dân chủ khác, hoặc có thêm hai ba đảng phải nữa cùng điều hành thì Đất nước ta giờ sẽ phát triển đến cỡ nào. Chắc là bằng thằng Nhật Bản, thằng Hàn Quốc hay Thằng Mỹ… Rồi về vấn đề đổi mới kinh tế từ năm 1986 đến nay cũng vậy. Nếu không có đảng cộng sản thì Đất nước này đâu có theo chủ nghĩa Tam vô (vô Gia đình, vô Tổ quốc và vô Tín ngưỡng), đâu có đóng cửa nền kinh tế lại mà phải mất công mở ra…
Nói đến đây Tao lại nhớ “ông khách cao hảo” trong câu chuyện về tình trạng Giáo dục nước ta hiện nay. Như vậy, rất nhiều tình tiết mà nếu nhân dân đặt vấn đề ngược lại thì đảng cộng sản không những không có công trạng gì cả mà ngược lại, đảng là một tổ chức ăn bám nhân dân, phản lại đồng bào và đã đẩy cả dân tộc này xuống kiếp lầm than…
- Thì ra là thế, phức tạp rồi đơn giản rồi lại phức tạp.
- Ừ, phức tạp là các chính sách và đường lối luôn bị ngụy biện nhằm che đậy sự thật, còn đơn giản nhất là cách điều hành. Bởi đã có mẫu sẵn cho các VIP từ trung ương đến địa phương. Nói chung chỉ cần học cách nói theo giọng văn chung chung, nghĩa là không đúng, không sai, không có chính kiến riêng và cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến một cá nhân, một bộ phận nào…
Ví dụ như: “Các đồng chí phải làm thế nào để dân có đủ cái ăn, cái mặc. Phải từng bước khắc phục khó khăn để đưa đời sống bà con ngày một nâng cao”; Hoặc là “ trong thời gian vừa qua, đại đa số đồng chí đã tận tâm, chịu khó tìm tòi và khắc phục khó khăn để hoàn thành tốt nhiệm vụ, tuy nhiên một thiếu số bộ phận chưa quan tâm đúng mức dẫn đến những tình trạng trì trệ, quan liêu”; “Tôi hoàn toàn nhất trí với phương án các đồng chí nêu ra, tuy nhiên trong quá trình thực hiện nên rà soát và kiểm tra để tránh các sai sót không đáng có, làm thiệt hại về con người, tổn thất về kinh tế…”
Các văn bản như Nghị định, Thông tư cấp dưới có trình cứ việc ký ban hành, nếu có sai sót thì làm cái khác sửa đổi bổ sung. Cháu nên hiểu thật sâu về “cơ chế xin cho” để thông cảm cho bộ phận tham mưu, nghĩa là trên đã tham thì dưới phải có mưu. Vì áp lực tiêu tiền thuế của nhân dân nên phải họp hành, giao ban liên tục để nhân dân thấy mình vẫn còn làm việc. Lâu lâu phải cho ra lò một cái văn bản điều chỉnh để có đề tài mới cho các cấp, các ngành tiếp tục tập huấn và báo cáo.
Mặt khác, để nhân dân chưa kịp làm quen nên cứ tưởng cán bộ của đảng vẫn còn xài được và có bị sách nhiễu, gây phiền hà thì dân dễ chấp nhận vì có một phần lỗi do chưa kịp đọc (có đọc cũng không kịp). Chính vì vậy đã có những văn bản chưa kịp thực hiện đã phải vứt vào sọt rác, có những cái chỉ ra lò sau vài ba tháng đã phải sửa đổi, bổ sung. Thậm chí đã có những “phát minh” làm ớn lạnh người đọc như: ghi tiền nợ của sinh viên vào trong bằng tốt nghiệp, đề án 100% quan chức của Hà Nội phải có bằng Tiến sĩ...
Ngoài ra Cháu cũng nên biết thêm một nguyên tắc điều hành rất thô sơ đang được áp dụng đó là: “Không quản lý được thì cấm”. Từ việc cấm bán hàng rong, cấm xích lô ba gác, cấm công nông, cấm lập hội và cấm phản biện vấn đề chính trị, Cấm viết, cấm đọc và cấm nói sự thật, cấm bày tỏ lòng yêu nước thương dân và cẩm cả việc độc lập nghiên cứu khoa học … Biết đâu Bác cháu ta nói chuyện sự thật thế này, nhưng chúng nó bảo là ta nói xấu đảng nhằm phá rối chính quyền. Trò đời là vậy, mấy thằng xấu tính, tiểu nhân hẹp hòi thường sợ người khác nói xấu chứ đàng hoàng, quân tử thì có gì mà lo với sợ.
- Hèn gì thằng bạn của Cháu làm nhà báo đã nói rằng: Ở Việt Nam bây giờ làm nghề báo chỉ và truyền hình là khổ nhất, nhục hơn cả nghề “bán trôn nuôi miệng” bởi biết mà không được nói, nghe nhưng không được hiểu; Vì kế “sinh ít nhai nhiều” mà phải chịu cảnh có mắt như mù, có tai như điếc và có miệng như câm. Có hôm vợ chồng đang xem tivi, nhìn cô phát thanh viên ăn mặc chỉnh tề rất bắt mắt nên Cháu đã thừa thắng xông lên, nịnh vợ một câu: “nếu em mà làm phát thanh viên truyền hình chắc là còn xinh hơn cô này”.
Bác biết vợ của Cháu nói sao không: “Có đưa xe đến đón mời đi tôi cũng không thèm, cả đám này chỉ là cái loa phát thanh không hơn không kém. Chúng nó nói theo lập trình đã kiểm duyệt, chỉnh sửa mang màu sắc XHCN mà không quan trọng đúng sai. Chúng nó ăn mặc cho đẹp vậy để nịnh trên dối dưới, và lừa gạt cả ông bà tổ tiên của chúng nó chứ đâu phải riêng gì mình. Mấy chục năm qua cứ nhai đi nhai lại đúng một kịch bản giáo điều theo kiểu chụp mũ mà không thấy ngán ngẫm, xấu hổ lương tâm. Đúng là chúng nó đang tồn tại trên cõi đời này với “kiếp sủa thuê” chứ không phải “đang sống” như một con người”.
Trời đất, hôm đó Cháu cứ tưởng cô ấy nổi cơn ghen, đỏ mặt nói liều. Giờ nghĩ lại thấy vợ của cháu cũng sâu sắc ra phết. Nếu vậy thì tiếc cho những người thông minh xinh đẹp, trai tài gái sắc đã lỡ một đời vì ham thêm miếng phở, muốn nhiều manh áo mà trở thành “dụng cụ tồi” trong tay một ông chủ vô luân.
(Còn nữa)
- Từ thằng bạn nhà báo Cháu ạ, nó thường xuyên tham gia các cuộc họp giao ban từ cấp bộ trưởng trở lên, nên thấy được sự hả hê và vô trách nhiệm của lũ quan này.
- Vậy à, vấn đề thứ ba này Cháu cứ tưởng là đơn giản, ai ngờ phức tạp ra trò.
- Đúng thế, vì nó là "xương sống" trong quan hệ giữa đảng và nhân dân. Nhờ nó nên đảng cộng sản mới chiếm được thế độc tôn để tự tung, tự tác. Một mặt thông qua tuyên truyền, đảng đã đưa vào đầu óc quần chúng quan điểm cam chịu, tiếp thu vấn đề một cách thụ động. Mặt khác đảng vẫn luôn rêu rao, kể công đã đưa đất nước ta từ chỗ thiếu ăn, nay đã xuất khẩu gạo đứng thứ hai thế giới hoặc đảng đã lãnh đạo công cuộc đổi mới từ nền kinh tế bao cấp sang kinh tế thị trường theo định hướng XHCN… Người dân nghe miết rồi quen và thấy hợp lý mà không bao giờ đặt vấn đề ngược lại xem đúng sai thế nào?
- Vậy đặt vấn đề ngược lại nghĩa là thế nào, người dân ngày nay mặc dầu không còn tin tưởng vào đảng như trước nữa, nhưng hầu như chỉ biết nghe chứ làm gì có trình độ mà tranh luận với mấy ông cán bộ của đảng?
- Thế đó, ngay cả Cháu cũng đã mắc căn bệnh makeno (mặc kệ nó) rồi. Cần gì phải có trình độ mới hiểu được, chỉ cần chúng ta có thái độ chủ động trong khi tiếp nhận thông tin, biết so sánh và chọn lọc thông tin một cách có cơ sở.
Ví dụ trong khi đảng kể công về vấn đề đưa Đất nước ta phát triển, thì người dân có quyền hỏi lại: Nếu không có đảng cộng sản mà là một đảng dân chủ khác, hoặc có thêm hai ba đảng phải nữa cùng điều hành thì Đất nước ta giờ sẽ phát triển đến cỡ nào. Chắc là bằng thằng Nhật Bản, thằng Hàn Quốc hay Thằng Mỹ… Rồi về vấn đề đổi mới kinh tế từ năm 1986 đến nay cũng vậy. Nếu không có đảng cộng sản thì Đất nước này đâu có theo chủ nghĩa Tam vô (vô Gia đình, vô Tổ quốc và vô Tín ngưỡng), đâu có đóng cửa nền kinh tế lại mà phải mất công mở ra…
Nói đến đây Tao lại nhớ “ông khách cao hảo” trong câu chuyện về tình trạng Giáo dục nước ta hiện nay. Như vậy, rất nhiều tình tiết mà nếu nhân dân đặt vấn đề ngược lại thì đảng cộng sản không những không có công trạng gì cả mà ngược lại, đảng là một tổ chức ăn bám nhân dân, phản lại đồng bào và đã đẩy cả dân tộc này xuống kiếp lầm than…
- Thì ra là thế, phức tạp rồi đơn giản rồi lại phức tạp.
- Ừ, phức tạp là các chính sách và đường lối luôn bị ngụy biện nhằm che đậy sự thật, còn đơn giản nhất là cách điều hành. Bởi đã có mẫu sẵn cho các VIP từ trung ương đến địa phương. Nói chung chỉ cần học cách nói theo giọng văn chung chung, nghĩa là không đúng, không sai, không có chính kiến riêng và cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến một cá nhân, một bộ phận nào…
Ví dụ như: “Các đồng chí phải làm thế nào để dân có đủ cái ăn, cái mặc. Phải từng bước khắc phục khó khăn để đưa đời sống bà con ngày một nâng cao”; Hoặc là “ trong thời gian vừa qua, đại đa số đồng chí đã tận tâm, chịu khó tìm tòi và khắc phục khó khăn để hoàn thành tốt nhiệm vụ, tuy nhiên một thiếu số bộ phận chưa quan tâm đúng mức dẫn đến những tình trạng trì trệ, quan liêu”; “Tôi hoàn toàn nhất trí với phương án các đồng chí nêu ra, tuy nhiên trong quá trình thực hiện nên rà soát và kiểm tra để tránh các sai sót không đáng có, làm thiệt hại về con người, tổn thất về kinh tế…”
Các văn bản như Nghị định, Thông tư cấp dưới có trình cứ việc ký ban hành, nếu có sai sót thì làm cái khác sửa đổi bổ sung. Cháu nên hiểu thật sâu về “cơ chế xin cho” để thông cảm cho bộ phận tham mưu, nghĩa là trên đã tham thì dưới phải có mưu. Vì áp lực tiêu tiền thuế của nhân dân nên phải họp hành, giao ban liên tục để nhân dân thấy mình vẫn còn làm việc. Lâu lâu phải cho ra lò một cái văn bản điều chỉnh để có đề tài mới cho các cấp, các ngành tiếp tục tập huấn và báo cáo.
Mặt khác, để nhân dân chưa kịp làm quen nên cứ tưởng cán bộ của đảng vẫn còn xài được và có bị sách nhiễu, gây phiền hà thì dân dễ chấp nhận vì có một phần lỗi do chưa kịp đọc (có đọc cũng không kịp). Chính vì vậy đã có những văn bản chưa kịp thực hiện đã phải vứt vào sọt rác, có những cái chỉ ra lò sau vài ba tháng đã phải sửa đổi, bổ sung. Thậm chí đã có những “phát minh” làm ớn lạnh người đọc như: ghi tiền nợ của sinh viên vào trong bằng tốt nghiệp, đề án 100% quan chức của Hà Nội phải có bằng Tiến sĩ...
Ngoài ra Cháu cũng nên biết thêm một nguyên tắc điều hành rất thô sơ đang được áp dụng đó là: “Không quản lý được thì cấm”. Từ việc cấm bán hàng rong, cấm xích lô ba gác, cấm công nông, cấm lập hội và cấm phản biện vấn đề chính trị, Cấm viết, cấm đọc và cấm nói sự thật, cấm bày tỏ lòng yêu nước thương dân và cẩm cả việc độc lập nghiên cứu khoa học … Biết đâu Bác cháu ta nói chuyện sự thật thế này, nhưng chúng nó bảo là ta nói xấu đảng nhằm phá rối chính quyền. Trò đời là vậy, mấy thằng xấu tính, tiểu nhân hẹp hòi thường sợ người khác nói xấu chứ đàng hoàng, quân tử thì có gì mà lo với sợ.
- Hèn gì thằng bạn của Cháu làm nhà báo đã nói rằng: Ở Việt Nam bây giờ làm nghề báo chỉ và truyền hình là khổ nhất, nhục hơn cả nghề “bán trôn nuôi miệng” bởi biết mà không được nói, nghe nhưng không được hiểu; Vì kế “sinh ít nhai nhiều” mà phải chịu cảnh có mắt như mù, có tai như điếc và có miệng như câm. Có hôm vợ chồng đang xem tivi, nhìn cô phát thanh viên ăn mặc chỉnh tề rất bắt mắt nên Cháu đã thừa thắng xông lên, nịnh vợ một câu: “nếu em mà làm phát thanh viên truyền hình chắc là còn xinh hơn cô này”.
Bác biết vợ của Cháu nói sao không: “Có đưa xe đến đón mời đi tôi cũng không thèm, cả đám này chỉ là cái loa phát thanh không hơn không kém. Chúng nó nói theo lập trình đã kiểm duyệt, chỉnh sửa mang màu sắc XHCN mà không quan trọng đúng sai. Chúng nó ăn mặc cho đẹp vậy để nịnh trên dối dưới, và lừa gạt cả ông bà tổ tiên của chúng nó chứ đâu phải riêng gì mình. Mấy chục năm qua cứ nhai đi nhai lại đúng một kịch bản giáo điều theo kiểu chụp mũ mà không thấy ngán ngẫm, xấu hổ lương tâm. Đúng là chúng nó đang tồn tại trên cõi đời này với “kiếp sủa thuê” chứ không phải “đang sống” như một con người”.
Trời đất, hôm đó Cháu cứ tưởng cô ấy nổi cơn ghen, đỏ mặt nói liều. Giờ nghĩ lại thấy vợ của cháu cũng sâu sắc ra phết. Nếu vậy thì tiếc cho những người thông minh xinh đẹp, trai tài gái sắc đã lỡ một đời vì ham thêm miếng phở, muốn nhiều manh áo mà trở thành “dụng cụ tồi” trong tay một ông chủ vô luân.
(Còn nữa)
Tâm và Tầm - Mơ Làm Thủ Tướng Chính Phủ (12)
Ngoài ra, nhờ chiêu bài chụp mũ đàn áp và uy hiếp làm cho nhân dân phải sợ hãi, không dám quan tâm nhận xét đến năng lực và đạo đức tồi tàn của đảng nữa. Đặc biệt trên mặt trận tư tưởng, văn hóa đảng đã có chính sách “vô sản hóa” toàn bộ dân tộc. Nghĩa là dồn nhân dân vào các hội đoàn trực thuộc UBMT Tổ quốc, các hội đoàn này do cán bộ của đảng điều hành, đảng lãnh đạo. Một khi nhân dân vô tình tham gia các hội đoàn ấy, tức là họ đã tự luồn cổ mình vào thòng lọng mà đảng đã giăng chờ sẵn. Chính điều này là mẫu chốt của việc cấm tự do lập hội và đảng quyết “không đội trời chung” với các tổ chức tôn giáo nếu không chịu phục tùng, vâng dạ khi đảng gọi.
Một ma trận vòng vo nói lên chức năng của đảng làm cho nhân dân bao đời nay lầm tưởng: nhân dân làm chủ Đất nước, đảng lãnh đạo cán bộ, Cán bộ điều hành các cơ quan, đoàn thể do đảng thành lập và nhân dân tự nguyện hoặc bắt buộc tham gia. Như vậy đảng lãnh đạo cán bộ thực chất là lãnh đạo ông chủ Đất nước. Nếu không có vòng “kim cô” lập lờ núp đằng sau các tổ chức, hội đoàn để khống chế nhân dân, thì khi cán bộ làm sai nhân dân sẽ tự do hỏi tội “ông chủ đảng”.
Kính thưa các đồng chí, tôi trình bày kỹ thế này để các đồng chí phát huy tối đang thế mạnh là: lật lọng, nói một đường làm một nẻo... tránh để nhân dân biết rõ ràng về nỗi nhục của một ông chủ bù nhìn. Nếu để họ biết, họ sẽ đòi lại quyền làm chủ thật sự thông qua việc đấu tranh đòi bầu cử tự do, minh bạch. Chỉ cần chừng ấy thôi là đảng ta mất quyền lợi không còn thế độc tôn. Khi ấy đảng không thể đàn áp vì bầu cử tự do minh bạch là đúng pháp luật và đảng cũng luôn miệng rêu rao từ mấy chục năm nay, chỉ có điều là đảng nói mà không làm. Không ngăn cản được dân, vì giờ họ chỉ yêu cầu đảng phải làm thật và đúng pháp luật mà thôi. Khi đó cán bộ mới đúng thực sự là của dân, dân có quyền nhấc lên và cũng có quyền hạ bệ nếu không giữ đúng cam kết, chứ không phải ngồi cắn răng phụ thuộc vào đảng như mấy chục năm qua.
Đây là điều bí mật cốt lõi nhất mà đảng ta phải luôn luôn ngụy trang và canh phòng cẩn thận nếu muốn giữ "hợp đồng béo bỡ" từ ông chủ đơn sơ này. Bởi việc Đất nước, dân tộc đã có quốc mẫu lo rồi, có bàn thảo hội họp là để trấn an dư luận và thực hiện một số vấn đề mà đối tượng là nhân dân, những việc liên quan đến cán bộ thì ngu gì mà làm cho phức tạp vấn đề.
Đường lối, chính sách là của “người ta” (Trung Quốc) nên mình không thể làm khác được. Các đồng chí hy sinh chịu khó, ngồi yên lặng, giữ trật tự và nhường sân khấu để tôi biểu diễn trong thời gian nhiều nhất là hai nhiệm kỳ. Các đồng chí nên hiểu rõ điều này: chúng ta có thông minh đâu mà sợ nhân dân chê ngu dốt. Nếu để xảy ra điều bất trắc không quản lý được thì cả tôi và các đồng chỉ đều là người thiệt thân mà chỉ có nhân dân được lợi.
Điều cuối cùng tôi xin trao đổi nhỏ cùng với các đồng chí: Đối với con người, nhu cầu tín ngưỡng tôn giáo là thức ăn cho tâm hồn giống như cơm ăn, áo mặc cho thể xác. Tự do tín ngưỡng là quyền của con người, được tồn tại một cách tất yếu trong xã hội dân chủ thực sự chứ không phải nhờ sự ban ơn của bất kỳ chính quyền nào. Các nước XHCN nói chung và nước ta nói riêng, vì cai trị nhân dân theo đường lối “vô sản hóa”, “chính trị hóa” mọi hoạt động đời sống để dễ bề thâu tóm và sai khiến, nên không thể thả tự do được mặc dầu chúng ta đã ký các công ước với Liên hiệp quốc.
Trên lý thuyết đảng ta theo chủ nghĩa vô thần nhưng thực tế không phải, chúng ta tuyên truyền như thế để ngăn chặn nhân dân và vô hiệu hóa ước muốn của họ gia nhập các tôn giáo lớn ngoài tầm kiểm soát của đảng mà thôi. Ngược lại, đảng ta sẵn sàng dơ hai tay đón nhận bất cứ tổ chức tôn giáo nào hoạt động theo kiểu quốc doanh, trực thuộc UBMT Tổ quốc: “Tự do tôn giáo theo định hướng xã hộ chủ nghĩa”.
Vì vậy đối với nhân dân đảng ta đã tận tụy răn dạy để biến họ trở thành tín đồ khát máu của đảng vô thần, nhưng các đồng chí đảng viên chớ nên tin theo tuyên truyền mà thiệt thân. Hãy siêng năng cúng bái thắp hương, đi chùa lấy qué, xây mồ đắp má cho lớn để mau lên chức. Ra đi đâu, làm việc gì đều phải chọn ngày xem giờ để gặp được “quý nhân đô la” phù trợ…
(Còn nữa)
- Có gì đâu Cháu, những câu đại loại như thế tuy không sai nhưng chưa đủ mà phải ghi thêm vào cho cụ thể: “... và để phục vụ lợi ích cho dân nhưng chỉ 3% tổng số”. Hoặc là câu cửa miệng: “dân biết, dân bàn, dân làm và dân kiểm tra”, nghe qua ai mà không thích làm dân nhưng suy cho cùng mới hiểu được “ý đảng”. Câu này phải ghi rõ ràng như sau: Dân biết những điều đảng tiết lộ, dân bàn những gì đảng đồng tình, dân làm những việc đảng cho phép và dân kiểm tra những nơi đảng ra lệnh.
Ngoài ra, nhờ chiêu bài chụp mũ đàn áp và uy hiếp làm cho nhân dân phải sợ hãi, không dám quan tâm nhận xét đến năng lực và đạo đức tồi tàn của đảng nữa. Đặc biệt trên mặt trận tư tưởng, văn hóa đảng đã có chính sách “vô sản hóa” toàn bộ dân tộc. Nghĩa là dồn nhân dân vào các hội đoàn trực thuộc UBMT Tổ quốc, các hội đoàn này do cán bộ của đảng điều hành, đảng lãnh đạo. Một khi nhân dân vô tình tham gia các hội đoàn ấy, tức là họ đã tự luồn cổ mình vào thòng lọng mà đảng đã giăng chờ sẵn. Chính điều này là mẫu chốt của việc cấm tự do lập hội và đảng quyết “không đội trời chung” với các tổ chức tôn giáo nếu không chịu phục tùng, vâng dạ khi đảng gọi.
Một ma trận vòng vo nói lên chức năng của đảng làm cho nhân dân bao đời nay lầm tưởng: nhân dân làm chủ Đất nước, đảng lãnh đạo cán bộ, Cán bộ điều hành các cơ quan, đoàn thể do đảng thành lập và nhân dân tự nguyện hoặc bắt buộc tham gia. Như vậy đảng lãnh đạo cán bộ thực chất là lãnh đạo ông chủ Đất nước. Nếu không có vòng “kim cô” lập lờ núp đằng sau các tổ chức, hội đoàn để khống chế nhân dân, thì khi cán bộ làm sai nhân dân sẽ tự do hỏi tội “ông chủ đảng”.
Kính thưa các đồng chí, tôi trình bày kỹ thế này để các đồng chí phát huy tối đang thế mạnh là: lật lọng, nói một đường làm một nẻo... tránh để nhân dân biết rõ ràng về nỗi nhục của một ông chủ bù nhìn. Nếu để họ biết, họ sẽ đòi lại quyền làm chủ thật sự thông qua việc đấu tranh đòi bầu cử tự do, minh bạch. Chỉ cần chừng ấy thôi là đảng ta mất quyền lợi không còn thế độc tôn. Khi ấy đảng không thể đàn áp vì bầu cử tự do minh bạch là đúng pháp luật và đảng cũng luôn miệng rêu rao từ mấy chục năm nay, chỉ có điều là đảng nói mà không làm. Không ngăn cản được dân, vì giờ họ chỉ yêu cầu đảng phải làm thật và đúng pháp luật mà thôi. Khi đó cán bộ mới đúng thực sự là của dân, dân có quyền nhấc lên và cũng có quyền hạ bệ nếu không giữ đúng cam kết, chứ không phải ngồi cắn răng phụ thuộc vào đảng như mấy chục năm qua.
Đây là điều bí mật cốt lõi nhất mà đảng ta phải luôn luôn ngụy trang và canh phòng cẩn thận nếu muốn giữ "hợp đồng béo bỡ" từ ông chủ đơn sơ này. Bởi việc Đất nước, dân tộc đã có quốc mẫu lo rồi, có bàn thảo hội họp là để trấn an dư luận và thực hiện một số vấn đề mà đối tượng là nhân dân, những việc liên quan đến cán bộ thì ngu gì mà làm cho phức tạp vấn đề.
Đường lối, chính sách là của “người ta” (Trung Quốc) nên mình không thể làm khác được. Các đồng chí hy sinh chịu khó, ngồi yên lặng, giữ trật tự và nhường sân khấu để tôi biểu diễn trong thời gian nhiều nhất là hai nhiệm kỳ. Các đồng chí nên hiểu rõ điều này: chúng ta có thông minh đâu mà sợ nhân dân chê ngu dốt. Nếu để xảy ra điều bất trắc không quản lý được thì cả tôi và các đồng chỉ đều là người thiệt thân mà chỉ có nhân dân được lợi.
Điều cuối cùng tôi xin trao đổi nhỏ cùng với các đồng chí: Đối với con người, nhu cầu tín ngưỡng tôn giáo là thức ăn cho tâm hồn giống như cơm ăn, áo mặc cho thể xác. Tự do tín ngưỡng là quyền của con người, được tồn tại một cách tất yếu trong xã hội dân chủ thực sự chứ không phải nhờ sự ban ơn của bất kỳ chính quyền nào. Các nước XHCN nói chung và nước ta nói riêng, vì cai trị nhân dân theo đường lối “vô sản hóa”, “chính trị hóa” mọi hoạt động đời sống để dễ bề thâu tóm và sai khiến, nên không thể thả tự do được mặc dầu chúng ta đã ký các công ước với Liên hiệp quốc.
Trên lý thuyết đảng ta theo chủ nghĩa vô thần nhưng thực tế không phải, chúng ta tuyên truyền như thế để ngăn chặn nhân dân và vô hiệu hóa ước muốn của họ gia nhập các tôn giáo lớn ngoài tầm kiểm soát của đảng mà thôi. Ngược lại, đảng ta sẵn sàng dơ hai tay đón nhận bất cứ tổ chức tôn giáo nào hoạt động theo kiểu quốc doanh, trực thuộc UBMT Tổ quốc: “Tự do tôn giáo theo định hướng xã hộ chủ nghĩa”.
Vì vậy đối với nhân dân đảng ta đã tận tụy răn dạy để biến họ trở thành tín đồ khát máu của đảng vô thần, nhưng các đồng chí đảng viên chớ nên tin theo tuyên truyền mà thiệt thân. Hãy siêng năng cúng bái thắp hương, đi chùa lấy qué, xây mồ đắp má cho lớn để mau lên chức. Ra đi đâu, làm việc gì đều phải chọn ngày xem giờ để gặp được “quý nhân đô la” phù trợ…
(Còn nữa)
Tâm và Tầm - Mơ Làm Thủ Tướng Chính Phủ (11)
- Cháu nghĩ là không bao giờ làm được.
- Đúng vậy, tao nói thật mấy ông “đảng lãnh đạo” thừa hiểu rằng: cán bộ cấp trên, cấp dưới đều không sống được bằng tiền lương nên phải tìm cách “hái lộc lót dạ”. Biệt thự, nhà lầu, xe hơi, vợ lớn, vợ bé, công ty sân sau, tập đoàn sân trước… ai mà chẳng có. Nhưng khổ một nổi là ngày nào cũng phải ngồi chễm chệ họp hành, giao ban, tổng kết cho hết giờ. Không cần nhìn mặt đã thấy ngay “tôi và các đồng chí cũng chỉ là những tên vô lại tham ô, ăn cướp của dân” không hơn không kém...” Vậy chúng nó buộc phải lu loa theo kiểu: các đồng chí thông cảm “cờ đến tay ai người ấy phất” biết làm sao bây giờ. Quan trọng nhất là các đồng chí hãy “xem việc tôi làm, đừng nghe lời tôi nói”.
Sau đây là một bài giảng về lý luận chính trị tương đối dài mặc dầu đã được lặp đi lặp lại mấy chục năm nay mà cán bộ nào cũng phải nói. Vậy mong các đồng chí chịu khó đừng ngủ gật.
Kính thưa các đồng chí, những người “chưa bị lộ” đang có mặt hôm nay. Tôi và các đồng chí xuất thân từ giai cấp vô sản nhưng đảng của ta là đảng cộng sản, nên từ khi gia nhập vào hàng ngũ của đảng, chúng ta đã không còn là giai cấp vô sản nữa mà trở thành tầng lớp lãnh đạo. Chỉ có nông dân, công nhân và người lao động là giai cấp vô sản (không tài sản), còn đảng viên là người cộng sản (có tài sản).
Các đồng chí ghi nhớ điều này: không bao giờ tồn tại “đảng viên đảng vô sản” nên chúng ta thoái mãi “thu gom” tài sản theo nhu cầu. Chính cái tên gọi đã rất rõ ràng nhưng do nhân dân và một số ít đảng viên đã khù khờ, đến nỗi không phân biệt được cách tuyên truyền “đánh lận con đen” của các nhà sáng lập chủ nghĩa vô sản. Họ nhầm lẫn giữa phạm trù “giai cấp” và “đảng viên” nên cứ đòi hỏi những người đảng viên cộng sản luôn phải sống đạm bạc, đơn sơ, phục vụ nhân dân không màng tư lợi giống như giai cấp vô sản.
Tương tự như vậy, nhân dân đã không phân biệt được sự khác nhau giữa “Cán bộ” và “Nhà nước”, trong hiến pháp đã ghi rất rõ ràng: “Nhà nước của dân, do dân và vì dân” chứ không ghi “Cán bộ là của dân, do dân và để phục vụ nhân dân” đâu. Thật tuyệt vời vì họ đã đọc thuộc lòng câu “đảng ta là đảng lãnh đạo” nhưng đã không hiểu đảng đang lãnh đạo ai, lãnh đạo cái gì, ai cho phép đảng lãnh đạo...? Cái lợi chữ nghĩa là chỗ đó, ý của đảng trong câu này nhân dân không thể hiểu được: quyền lãnh đạo là do đảng tự phong cho mình, ông chủ nhân dân muốn làm lãnh đạo là phải có đảng. Cán bộ là của đảng, do đảng đào tạo và cơ cấu lên chứ không phải do nhân dân bầu ra, chỉ có Quân đội, An ninh, cảnh sát là của nhân dân vì hai cơ quan này thực chất cũng là dân.
Nói tóm lại: Nhà nước là của dân, cán bộ là của đảng. Nhân dân làm chủ nhà nước nhưng không biết lãnh đạo nên phải thuê đảng lãnh đạo thông qua việc đóng tiền thuế. Nói chính xác là thời gian đầu, đảng xung phong lãnh đạo và nhân dân đồng tình, thời gian sau đảng bành trướng chiếm đoạt quyền lãnh đạo Đất nước mà không cần đến ý kiến của ông chủ nhân dân nữa.
Hợp đồng này do đảng tự soạn thảo (vì đảng lãnh đạo Quốc hội) nên mọi câu văn, dấu chấm, cách chơi chữ, tu từ, ẩn dụ, nói dám, nói tránh, chỉnh sửa, bổ sung đều là của đảng và được nâng lên thành hiến pháp. Từ đó tạo nên hệ thống các luật lệ nhằm có lợi cho đảng chứ không phải cho nhân dân. Bên cạnh đó từ trước tới giờ, đảng đã tận dụng được tính thật thà, chủ quan của người dân nên đẩy mạnh tuyên truyền, nhồi sọ một chiều. Thậm chí sẵn sàng trấn áp, thủ tiêu nếu ai đó công khai đứng về phía nhân dân có nghĩa là chống lại đảng (vụ án xét lại đảng).
Nói thật là Tôi và các đồng chí đều biết: Quân đội, anh ninh, công an và cảnh sát là của nhân dân và cũng chính là người dân đang làm nghĩa vụ bảo vệ biên cương, hải đảo, vùng trời, vùng biển của Tổ quốc; Giữ gìn an ninh trật tự cho nhân dân chứ không phải cho bất kỳ một đảng phái nào. Còn giang sơn, còn đồng bào thì còn Quân đội và An ninh chứ mất Tổ quốc, đồng bào thành bầy tôi nô lệ; Nước Việt này không còn trên bản đồ thế giới nữa thì Quân đội, An ninh tồn tại để làm gì, cho dù đảng cộng sản vẫn còn hoành hành ở một quốc gia nào đó. Nhìn những lúc nhân dân bị thiên tai, đất nước bị lâm nguy thì là biết ngay cơ quan nào của dân, thành phần nào của đảng.
Tất nhiên đảng đã “sáng tạo” biết lợi dụng đánh vào lòng tham của con người mà bố thí chức tước, phong quân hàm không tiếc và chính trị hóa bộ máy các cơ quan này, để sai khiến khi đảng bị “xúc phạm”. Nói thật với các đồng chí: đây là điều nan giải mà đảng ngày đêm nơm nớp lo sợ. Bởi vì lực lượng hai cơ quan này rất đông nhưng đảng chỉ đủ khả năng “ưu tiên, quan tâm” mua chuộc được một số đối tượng nắm trọng trách chóp bu. Số còn lại cấp dưới đang nhận “nguyên lương” để sống. Cơm ăn, áo mặc là của nhân dân đóng góp nên họ không thể đứng về phía đảng được...
Mặc dầu đảng ta đã chuẩn bị sẵn sàng những Sư đoàn nằm ở vùng biên giới xa xôi, nhằm đề phòng nhân dân đứng lên lấy lại quyền làm chủ thật sự, dẫn đến ảnh hưởng sự độc tôn của đảng. Tuy nhiên đảng vẫn luôn luôn lo sợ tronh thời đại văn minh hôm nay, nếu có điều bất trắc xảy đến thì chính Quân đội và Cảnh sát lại trở thành tấm chắn bảo vệ nhân dân, như đã xảy ra tại các nước Đông Âu. Vì ngày nay tầm nhận thức của các cơ quan này đã rất cao, họ đã biết lựa chọn lợi ích Quốc gia thay vì quyền sở hữu của đảng phái. Họ hiểu rằng nếu xả súng có nghĩa là giết đồng bào vô tội trong đó có con cháu, anh em ruột thịt và bà con xóm làng một đời lam lũ, chịu đựng bất công để nuôi mình.
Hơn nữa Quân và dân ngày nay đã thừa hiểu tại sao xảy ra sự tàn sát nhẫn tâm, như sự kiện ở Thiên An Môn. Bởi đơn giản là trong đoàn sinh viên, dân chúng đó không còn con em của các VIP nữa, người thân và con cháu của mấy ông quan này đã di chuyển ra nước ngoài rồi.
Tôi xin tóm tắt như sau: trong Nhà nước ta đảng cộng sản là một ông chủ quan hệ đối tác độc tôn với ông chủ nhân dân. Cán bộ do đảng cơ cấu và luôn làm theo ý của đảng, không có quan hệ phụ thuộc gì với nhân dân nên các đồng chí yên tâm ngồi đúng vị trí đảng đã cơ cấu, nhân dân không có quyền trong việc đề bạt hay cách chức bất kỳ một cán bộ nào ngay cả ở cấp thôn xóm nếu đảng không đồng ý.
Nhân dân chỉ hiểu “lòng dân” mà không thể lường trước được “ý đảng”. Tôi hoàn toàn nhất trí với các đồng chí về nguyên tắc, trình tự giải quyết mâu thuẫn giữa cán bộ và nhân dân: nếu nhân dân muốn khiếu nại cán bộ điều gì, phải gặp “ông chủ đảng” chứ không được phép cậy quyền đóng tiền thuế, rồi mắng nhiết vào mặt cán bộ như từ trước đến giờ.
Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, các đồng chí phải biết làm ngơ và thông cảm vì chúng ta là những người hiểu rõ điều này. Hơn nữa đảng cố tình để nhân dân hành động mang tính bộc phát, đơn độc, lẻ té như vậy vừa để nhân dân ảo tưởng là mình vẫn còn chút quyền đối với Đất nước. Đồng thời để né tránh trách nhiệm uy tín cho đảng. Khi cần thiết đảng sẵn sàng “thí mạng” một hai cán bộ trực tiếp gây ra hoặc kiếm người khác thế chân chịu tội là được.
Cám ơn các đồng chí ban tư tưởng văn hóa, ban tuyên giáo cũng như hệ thống giáo dục, vì đã có công lừa gạt được “ông chủ đất nước” trong suốt gần một thế kỷ qua. Nhờ tuyên truyền, chúng ta đã biến nhân dân Việt Nam thành một ông chủ bù nhìn chỉ biết nghe theo, vâng dạ không hơn không kém. Từng bước dẫn dắt nhân dân chấp nhận quyền lãnh đạo tự phong của đảng như một điều tất yếu, đồng tình một cách vô thức nên đến nỗi không còn nhớ quyền ông chủ là được làm những gì, song vẫn hoàn thành một cách xuất sắc nghĩa vụ đóng thuế.
Bên cạnh đó đảng đã rất thành công trong cách tuyên truyền úp úp mở mở, để đánh vào lòng tự tôn của nhân dân theo kiểu hữu danh vô thực như: “Tiền thuế là của dân, do dân đóng góp và để phục vụ lợi ích cho dân”.
- Có điều gì khuất tất ở đây phải không Bác?
- Mày thứ nghĩ xem, nếu không biết nịnh bợ, nói càn nói láo có lên làm thủ tướng chính phủ (TTCP) được không? Một con người lương thiện, yêu đồng bào và có trách nhiệm với dân tộc, có phù hợp với guồng máy chính trị ở nước ta trong giai đoạn này không?
- Cháu nghĩ là không bao giờ làm được.
- Đúng vậy, tao nói thật mấy ông “đảng lãnh đạo” thừa hiểu rằng: cán bộ cấp trên, cấp dưới đều không sống được bằng tiền lương nên phải tìm cách “hái lộc lót dạ”. Biệt thự, nhà lầu, xe hơi, vợ lớn, vợ bé, công ty sân sau, tập đoàn sân trước… ai mà chẳng có. Nhưng khổ một nổi là ngày nào cũng phải ngồi chễm chệ họp hành, giao ban, tổng kết cho hết giờ. Không cần nhìn mặt đã thấy ngay “tôi và các đồng chí cũng chỉ là những tên vô lại tham ô, ăn cướp của dân” không hơn không kém...” Vậy chúng nó buộc phải lu loa theo kiểu: các đồng chí thông cảm “cờ đến tay ai người ấy phất” biết làm sao bây giờ. Quan trọng nhất là các đồng chí hãy “xem việc tôi làm, đừng nghe lời tôi nói”.
Sau đây là một bài giảng về lý luận chính trị tương đối dài mặc dầu đã được lặp đi lặp lại mấy chục năm nay mà cán bộ nào cũng phải nói. Vậy mong các đồng chí chịu khó đừng ngủ gật.
Kính thưa các đồng chí, những người “chưa bị lộ” đang có mặt hôm nay. Tôi và các đồng chí xuất thân từ giai cấp vô sản nhưng đảng của ta là đảng cộng sản, nên từ khi gia nhập vào hàng ngũ của đảng, chúng ta đã không còn là giai cấp vô sản nữa mà trở thành tầng lớp lãnh đạo. Chỉ có nông dân, công nhân và người lao động là giai cấp vô sản (không tài sản), còn đảng viên là người cộng sản (có tài sản).
Các đồng chí ghi nhớ điều này: không bao giờ tồn tại “đảng viên đảng vô sản” nên chúng ta thoái mãi “thu gom” tài sản theo nhu cầu. Chính cái tên gọi đã rất rõ ràng nhưng do nhân dân và một số ít đảng viên đã khù khờ, đến nỗi không phân biệt được cách tuyên truyền “đánh lận con đen” của các nhà sáng lập chủ nghĩa vô sản. Họ nhầm lẫn giữa phạm trù “giai cấp” và “đảng viên” nên cứ đòi hỏi những người đảng viên cộng sản luôn phải sống đạm bạc, đơn sơ, phục vụ nhân dân không màng tư lợi giống như giai cấp vô sản.
Tương tự như vậy, nhân dân đã không phân biệt được sự khác nhau giữa “Cán bộ” và “Nhà nước”, trong hiến pháp đã ghi rất rõ ràng: “Nhà nước của dân, do dân và vì dân” chứ không ghi “Cán bộ là của dân, do dân và để phục vụ nhân dân” đâu. Thật tuyệt vời vì họ đã đọc thuộc lòng câu “đảng ta là đảng lãnh đạo” nhưng đã không hiểu đảng đang lãnh đạo ai, lãnh đạo cái gì, ai cho phép đảng lãnh đạo...? Cái lợi chữ nghĩa là chỗ đó, ý của đảng trong câu này nhân dân không thể hiểu được: quyền lãnh đạo là do đảng tự phong cho mình, ông chủ nhân dân muốn làm lãnh đạo là phải có đảng. Cán bộ là của đảng, do đảng đào tạo và cơ cấu lên chứ không phải do nhân dân bầu ra, chỉ có Quân đội, An ninh, cảnh sát là của nhân dân vì hai cơ quan này thực chất cũng là dân.
Nói tóm lại: Nhà nước là của dân, cán bộ là của đảng. Nhân dân làm chủ nhà nước nhưng không biết lãnh đạo nên phải thuê đảng lãnh đạo thông qua việc đóng tiền thuế. Nói chính xác là thời gian đầu, đảng xung phong lãnh đạo và nhân dân đồng tình, thời gian sau đảng bành trướng chiếm đoạt quyền lãnh đạo Đất nước mà không cần đến ý kiến của ông chủ nhân dân nữa.
Hợp đồng này do đảng tự soạn thảo (vì đảng lãnh đạo Quốc hội) nên mọi câu văn, dấu chấm, cách chơi chữ, tu từ, ẩn dụ, nói dám, nói tránh, chỉnh sửa, bổ sung đều là của đảng và được nâng lên thành hiến pháp. Từ đó tạo nên hệ thống các luật lệ nhằm có lợi cho đảng chứ không phải cho nhân dân. Bên cạnh đó từ trước tới giờ, đảng đã tận dụng được tính thật thà, chủ quan của người dân nên đẩy mạnh tuyên truyền, nhồi sọ một chiều. Thậm chí sẵn sàng trấn áp, thủ tiêu nếu ai đó công khai đứng về phía nhân dân có nghĩa là chống lại đảng (vụ án xét lại đảng).
Nói thật là Tôi và các đồng chí đều biết: Quân đội, anh ninh, công an và cảnh sát là của nhân dân và cũng chính là người dân đang làm nghĩa vụ bảo vệ biên cương, hải đảo, vùng trời, vùng biển của Tổ quốc; Giữ gìn an ninh trật tự cho nhân dân chứ không phải cho bất kỳ một đảng phái nào. Còn giang sơn, còn đồng bào thì còn Quân đội và An ninh chứ mất Tổ quốc, đồng bào thành bầy tôi nô lệ; Nước Việt này không còn trên bản đồ thế giới nữa thì Quân đội, An ninh tồn tại để làm gì, cho dù đảng cộng sản vẫn còn hoành hành ở một quốc gia nào đó. Nhìn những lúc nhân dân bị thiên tai, đất nước bị lâm nguy thì là biết ngay cơ quan nào của dân, thành phần nào của đảng.
Tất nhiên đảng đã “sáng tạo” biết lợi dụng đánh vào lòng tham của con người mà bố thí chức tước, phong quân hàm không tiếc và chính trị hóa bộ máy các cơ quan này, để sai khiến khi đảng bị “xúc phạm”. Nói thật với các đồng chí: đây là điều nan giải mà đảng ngày đêm nơm nớp lo sợ. Bởi vì lực lượng hai cơ quan này rất đông nhưng đảng chỉ đủ khả năng “ưu tiên, quan tâm” mua chuộc được một số đối tượng nắm trọng trách chóp bu. Số còn lại cấp dưới đang nhận “nguyên lương” để sống. Cơm ăn, áo mặc là của nhân dân đóng góp nên họ không thể đứng về phía đảng được...
Mặc dầu đảng ta đã chuẩn bị sẵn sàng những Sư đoàn nằm ở vùng biên giới xa xôi, nhằm đề phòng nhân dân đứng lên lấy lại quyền làm chủ thật sự, dẫn đến ảnh hưởng sự độc tôn của đảng. Tuy nhiên đảng vẫn luôn luôn lo sợ tronh thời đại văn minh hôm nay, nếu có điều bất trắc xảy đến thì chính Quân đội và Cảnh sát lại trở thành tấm chắn bảo vệ nhân dân, như đã xảy ra tại các nước Đông Âu. Vì ngày nay tầm nhận thức của các cơ quan này đã rất cao, họ đã biết lựa chọn lợi ích Quốc gia thay vì quyền sở hữu của đảng phái. Họ hiểu rằng nếu xả súng có nghĩa là giết đồng bào vô tội trong đó có con cháu, anh em ruột thịt và bà con xóm làng một đời lam lũ, chịu đựng bất công để nuôi mình.
Hơn nữa Quân và dân ngày nay đã thừa hiểu tại sao xảy ra sự tàn sát nhẫn tâm, như sự kiện ở Thiên An Môn. Bởi đơn giản là trong đoàn sinh viên, dân chúng đó không còn con em của các VIP nữa, người thân và con cháu của mấy ông quan này đã di chuyển ra nước ngoài rồi.
Tôi xin tóm tắt như sau: trong Nhà nước ta đảng cộng sản là một ông chủ quan hệ đối tác độc tôn với ông chủ nhân dân. Cán bộ do đảng cơ cấu và luôn làm theo ý của đảng, không có quan hệ phụ thuộc gì với nhân dân nên các đồng chí yên tâm ngồi đúng vị trí đảng đã cơ cấu, nhân dân không có quyền trong việc đề bạt hay cách chức bất kỳ một cán bộ nào ngay cả ở cấp thôn xóm nếu đảng không đồng ý.
Nhân dân chỉ hiểu “lòng dân” mà không thể lường trước được “ý đảng”. Tôi hoàn toàn nhất trí với các đồng chí về nguyên tắc, trình tự giải quyết mâu thuẫn giữa cán bộ và nhân dân: nếu nhân dân muốn khiếu nại cán bộ điều gì, phải gặp “ông chủ đảng” chứ không được phép cậy quyền đóng tiền thuế, rồi mắng nhiết vào mặt cán bộ như từ trước đến giờ.
Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, các đồng chí phải biết làm ngơ và thông cảm vì chúng ta là những người hiểu rõ điều này. Hơn nữa đảng cố tình để nhân dân hành động mang tính bộc phát, đơn độc, lẻ té như vậy vừa để nhân dân ảo tưởng là mình vẫn còn chút quyền đối với Đất nước. Đồng thời để né tránh trách nhiệm uy tín cho đảng. Khi cần thiết đảng sẵn sàng “thí mạng” một hai cán bộ trực tiếp gây ra hoặc kiếm người khác thế chân chịu tội là được.
Cám ơn các đồng chí ban tư tưởng văn hóa, ban tuyên giáo cũng như hệ thống giáo dục, vì đã có công lừa gạt được “ông chủ đất nước” trong suốt gần một thế kỷ qua. Nhờ tuyên truyền, chúng ta đã biến nhân dân Việt Nam thành một ông chủ bù nhìn chỉ biết nghe theo, vâng dạ không hơn không kém. Từng bước dẫn dắt nhân dân chấp nhận quyền lãnh đạo tự phong của đảng như một điều tất yếu, đồng tình một cách vô thức nên đến nỗi không còn nhớ quyền ông chủ là được làm những gì, song vẫn hoàn thành một cách xuất sắc nghĩa vụ đóng thuế.
Bên cạnh đó đảng đã rất thành công trong cách tuyên truyền úp úp mở mở, để đánh vào lòng tự tôn của nhân dân theo kiểu hữu danh vô thực như: “Tiền thuế là của dân, do dân đóng góp và để phục vụ lợi ích cho dân”.
- Có điều gì khuất tất ở đây phải không Bác?
(Còn Tiếp)
TVT - Đã bảo là đầu chúng nó không có chỉ số IQ nên chúng ta phải có cái nhìn của “thằng thất học”, may ra mới hiểu được ngọn nguồn các hành động của “tập đoàn búa liềm” này. Ở đây cũng vậy, chúng nó đang cố tình che đậy những hành vi đen tối có tổ chức mà thôi. Thực tế cả guồng máy đang hùng hục như giời bọ nghiền nát đống ngân sách từ tiền thuế, tiền vay và tiền trái phiếu thông qua việc đầu tư theo kiểu“đục nước béo cò”, “ăn đều kêu sọi”, “nước nổi bèo nổi”... Bởi vậy ông nào lên cầm quyền đều “dốc toàn tâm, toàn lực” phê duyệt thêm nhiều những dự án mới vì dự án cũ đã hết “lợi nhuận”.
Các dự án như Bô xít Tây nguyên và sắp tới là đường tàu cao tốc, nhà máy điện hạt nhân cũng chỉ là cái cớ để rút ruột, hút máu đồng bào mà thôi. Vì vậy tao thương cho mấy nhà khoa học cứ mãi phân tích, chứng minh hiệu quả của dự án. Nhưng thực tế không thể ngăn cản được bất cứ điều gì đâu, nếu một khi mấy ông “đảng lãnh đạo” đã tìm được nguồn vay để lấy tiền phần trăm. Phê duyệt và cứ liên tục phê duyệt cho xong trước khi mãn chức, còn triển khai thực hiện cho hoàn thành và đưa vào sử dụng lại là vấn đề khác…
Quan điểm của mấy VIP nhà ta rất triết lý: nếu tiếp tục bỏ tiền chăm lo dự án cũ khác nào “người ta ăn ốc mình đổ vỏ” nên đã bỏ mặc cho nó tự chết, hoặc nếu cần thiết “cho ra lò” một cái quyết định khiển trách chung chung rồi “tạm dừng mang yếu tố vĩnh viễn” và trở thành những dự án treo.
Có gì đâu Cháu, “cứt trâu lâu hoá bùn” miễn làm sao hạ cánh an toàn với một đống tài sản là mãn nguyện rồi. Chỉ có một số rất ít trường hợp phải giải quyết cho ra lẽ, mà thực chất là những cuộc “ẩu đá lẫn nhau và thanh trừng nội bộ” thôi. Cháu nên nhớ chính “miếng bánh” này đang là sợi dây chằng tạo nên khối đại đoàn kết, nhất trí cao trong toàn “đảng góp tài sản”.
Vì vậy công tác chống tham nhũng mới “cố tình khó khăn” và chỉ nằm trên văn bản, họp hành cho qua chuyện. Nếu làm thật sự thì chỉ cần sau một hai tháng là xong, vì không phải tốn công điều tra xem ai có ai không, mà chỉ cần cho toàn bộ lãnh đạo xuống đi cày thay nông dân là được. Bác đảm bảo với Cháu nếu làm như vậy là hay nhất vì không có một ai bị oan đâu. Những người cán bộ liêm chính họ đã tự nguyện rời khỏi chức vị và thậm chí rất nhiều người đã ra khỏi hàng ngũ đảng viên “góp tài sản” rồi.
- Kinh khủng quá Bác nhỉ. Quy hoạch xây dựng và phát triển Đất nước kiểu chạy sô “dự án” thế này thì thiệt hại hai ba đường. Hèn gì mà gần hết nhiệm kỳ rồi, mấy ổng còn ráng trình và thúc dục Quốc hội đồng thuận cho bằng được. Đơn giản vậy nhưng sao trên báo chỉ chẳng thấy ai nói về điều này hả Bác?
- Đó là cái dở của các nhà khoa học khi nhận xét về Việt Nam. Họ đã lầm một cách trầm trọng khi nghĩ mấy ông quan chức có lẽ cũng còn đôi chút lương tri. Những người tâm huyết mắc vào thế kẹt là: “lấy lòng quân tử đo lòng tiểu nhân” nên không thể nhìn ra được đâu.
Nếu Cháu không tin thì cứ điểm dọc theo chiều dài đất nước trong mấy chục năm qua sẽ thấy rõ: trào lưu nhà máy tinh bột sắn, nhà máy đường được mọc lên khắp các tỉnh thành, Tây Nguyên có cà phê thì Tây Bắc cũng phải có “phê cà”, Tổ chức đồng loạt xây dựng các cụm cảng đồ sộ để ngồi chờ “Tàu” cập bến ở các Tỉnh liền kề nhau. Sài Gòn phát triển thành trung tâm kinh tế thì Hà Nội với ngàn năm văn hiến cũng lấp hồ, đào công viên và mở rộng để phát triển kinh tế cho bằng. Hiện nay đang là mốt của Khu resort, thủy điện, nhiệt điện, sân gôn, khai thác khoáng sản và đua nhau xây dựng trường đại học tiêu chuẩn quốc tế… Nhà máy lọc dầu Dung Quất là sản phẩm nổi cộm đời Võ Văn Kiệt để lại, và chắc chắn Nguyễn Tấn Dũng sẽ để lại một đống dự án không dễ gì tháo gỡ.
- Đối với cách địa phương thì sao hả Bác? Cháu thấy họ lập ra nguyên một Ban chuyên trách kêu gọi đầu tư, tổ chức giới thiệu rất hoành tráng với những chính sách “trải thảm đỏ” chào mời. Vậy họ làm như thế là vì thương dân hay chỉ thương cái “nhiệm kỳ” đã khổ công kiến tạo?
- Cũng một chiêu bài cả thôi mà Cháu. Riêng đối với các địa phương đã áp dụng quy luật này với mỹ từ “thu hút đầu tư phát triển kinh tế”. Các ông “đảng lãnh đạo” đã và đang đua nhau “tận dụng tối đa tiềm lực trong một hoặc hai nhiệm kỳ tại địa phương” để kiếm các nhà đầu tư càng nhiều càng tốt. Nhưng phát triển kinh tế cho ai, cho “đảng lãnh đạo” hay cho nhân dân? Phát triển theo kiểu nhân dân mất nhà, mất môi trường sống; Trường học sát với lò gạch, nhà máy chung với khu dân cư dẫn đến xuất hiện làng ung thư; Phá bỏ công viên, hồ nước và các công trình văn hóa hàng trăm năm tuổi để xây dựng lô cốt.
Đặc biệt hơn là thi nhau đào đất đá trên núi, chở về san lấp đồng ruộng để xây dựng khu công nghiệp, đẩy nông dân xuống kiếp lầm than vì mất đất canh tác, không có việc làm; Cả tập đoàn cày xới đất rừng, chặt phá cây xanh để lấy khoáng sản vội vàng xuất khẩu dạng thô, mặc dầu đã biết 20 năm nữa chúng ta lại phải nhập khẩu loại khoáng sản đó về gấp 5-10 lần…
- Như vây là nếu Cháu chậm chân mấy năm nữa thôi, Đất nước hình chữ S này đã bị tụi đàn anh đào bới nát tan. Khi đó Cháu muốn “thu hồi vốn đã đầu tư” thì chỉ còn cách lập các dự án di dời và đập phá, những thứ do “sự lãnh đạo sáng suốt tài tình của đảng” đã tạo ra trong suốt mấy chục năm qua Bác nhỉ? Giống như tình trạng ở Sài Gòn đang xảy ra: ngày trước thi nhau lấp hết ao hồ để xây cao ốc, giờ lại lập dự án đào hồ để chứa nước nhằm khắc phục tình trạng ngập ủng…
- Mày đúng là láo liếng, có tổ chất đứng vào hàng ngũ “con người mới của XHCN”. Hay là thế hệ trẻ bây giờ đều giống như mày cả ? Kết thúc vấn đề Tài chánh được rồi chứ?
- Cháu tuân lệnh, sao giỏi như Bác mà không chịu đi làm quân sư cho mấy ông “đảng lãnh đạo”?
Hỏi xong, tôi biết là mình bị ngố vì đã chạm đến lòng tự ái của Bác Độ. Tuy nhiên rất may là Bác Độ không quát tháo mà chỉ nói nhẹ nhàng thế này: Cháu muốn biết tại sao thì chúng ta cứ phân tích thêm vấn đề này nữa.
(còn tiếp)
(còn tiếp)
Tâm và Tầm: Mơ làm thủ tướng chính phủ (9)
- Khi Cháu đang ở cấp nhỏ, trong công việc hằng ngày Cháu phải biết “lạng lách, đánh võng”, những chỗ phức tạp Cháu không được tham gia trực tiếp mà nên sử dụng chiến thuật “cướp công đồng nghiệp” nhằm tô vẽ uy tín với lãnh đạo. Phải học các thủ thuật sách nhiễu, gây phiền hà từ mấy ông đảng nòi đi trước để tăng thêm nguồn thu từ “văn hóa phong bì”. Khi làm việc phải tuân theo nguyên lý “ngày mai”, tức là dù việc khó hay dễ đều hẹn ngày mai giải quyết, nếu ngày mai chưa “ưng ý” tiếp tục hẹn ngày mai khác.
Trong nguyên lý ấy, Cháu cố gắng học thuộc một số mẫu câu có sẵn để gợi ý cho những người đến làm việc biết “hợp tác”: “Anh (chị) cứ để đó tối về tôi tranh thủ xem cho, ngày mai được tôi sẽ gọi điện, giờ đang bận quá”; “Hồ sơ của anh xong rồi nhưng lãnh đạo đi vắng chưa lấy được”; “Hồ sơ anh tôi đã làm đầy đủ trình lãnh đạo rồi, giờ đang nằm trên bàn ông ấy”; “Vấn đề này hơi khó rồi đó, để nghiên cứu xem có cách nào giải quyết được không, tôi không dám hứa chắc chắn”; “Cái này không thuộc thẩm quyền của tôi, để tôi cố gắng thuyết phục cấp trên xem sao”; “Tôi cũng muốn giải quyết nhanh cho anh, nhưng còn vướng mắc một số chỗ chưa thông”…
Bên cạnh đó cần phải nghiên cứu tìm ra các khe hở pháp luật đã được “cố tình chừa sẵn”, đặc biệt những chỗ có cận trên, cận dưới kiểu như “phạt tù từ 3 tháng đến 5 năm”, “phạt tiền từ 500.000 đồng đến 20.000.000 đồng”… để tuy cơ mà xử lý. Nếu đối tượng chịu chung chi thì áp dụng mức dưới, ngược lại thì cứ theo khung cao nhất mà thi hành. Phải nhạy bén để lợi dụng được sức mạnh của văn bản giấy tờ. Nhất là khi có các chính sách mới ra đời, cần tận dụng tối đa khoảng thời gian từ lúc ra Nghị định đến lúc có Thông tư hướng dẫn thực hiện được phố biến rộng rãi. Cháu cần nghiên cứu, so sánh giữa cái cũ và cái mới, xem cái nào có lợi cho Cháu hơn để tận dụng mà hốt bạc. Nếu bị phát hiện sai sót thì đưa ra lý do đã áp dụng theo chính sách mới hoặc chưa cập nhật kịp thời.
- Ý của Bác là phải dựa vào những thủ tục hành chính (TTHC) để kiếm tiền nhằm xây dựng và củng cố quyền lực?
- Ừ. Cháu luôn nhớ rằng: ở Đất nước XHCN này thì cải cách hành chính chỉ mang tính “thay đổi cách hành là chính”, chẳng qua là thay tên đổi họ để lừa phỉnh người dân nhẹ dạ cả tin thôi. Từ năm 1994 vấn đề này đã được rêu rao cải cách rồi và từ đó đến nay thỉnh thoáng có nhấc lên đặt xuống cho có chuyện. Đến đầu năm nay đã cho “ra lò” nguyên một đề án 30 hùng hậu, nghĩa là “sau khi rà soát, xem xét sẽ quyết tâm bãi bỏ 30% những văn bản chồng chéo gây phiền hà…”.
- Ô hay tại sao lại đưa ra chỉ tiêu 30% mà không phải 20, 50 hay 100%? Tôi hỏi Bác Độ ngay.
- Thì là vậy đó, mới nghe qua tưởng Chính phủ này yêu thương nhân dân, nhưng suy nghĩ một tý ta thấy điều này chứng tỏ chưa cần ra soát, đã biết chắc chắn sai ít nhất 30% đúng không? Trên đất nước này còn những thứ gì tồn tại theo kiểu: biết rồi nói mãi, sửa hay không là quyền của “chúng tôi”. (theo tài liệu đến nay, tổ công tác đề án 30 của Chính phủ đã thống kê được 5.700 TTHC với tổng số văn bản quy định TTHC lên tới 7.870 và tổng số biểu mẫu là 85.000). Đọc qua con số này Cháu thấy thế nào, chắc là sướng run cả người?
- Dạ, nhưng tại sao biết nó sai mà không bỏ, không sửa cho hết? Mục đích của việc để lại những vật chướng đó làm gì? Những điều này tồn tại có lợi cho quan chức hay có hại cho nhân dân?
- Đơn giản thôi, nhờ đống bèo nhèo của TTHC đó mà cán bộ công quyền, mới có môi trường phát huy tối đa “tính sáng tạo” để tậu nhà lầu, mua xe hơi, sắm bồ bịch, xây mồ đắp mả, ma chay cưới hỏi, con đi du học, vợ (chồng) đi du lịch… Toàn bộ chúng nó từ thấp đến cao đều là những thằng bị “mù màu”, nếu không có “cái gậy TTHC” đó thì chỉ có nước lộn cổ xuống ao, biết gì mà lãnh với đạo. Ngay khi triển khai đề án ông thủ tướng già miệng đã tranh thủ nhắc nhở một câu nghe rất bùi tai theo kiểu “rung cây dọa khỉ”: “phải thực hiện đề án một cách nghiêm minh, không để xảy ra tình trạng đầu voi đuôi chuột như trước đây…”.
- Vâng, một thông điệp rất rõ ràng của ông thủ tướng muốn gởi đến cán bộ công quyền là: “lần này các đồng chí cứ mạnh dạn chịu thiệt tạm cắt 30% đi để lấy lòng dân, tôi chỉ bắt bãi bỏ 30% thôi, còn 70% nữa cơ mà. Các đồng chí yên tâm mà thực hiện để lập thành tích báo cáo với Quốc hội, sau đó một vài tháng tôi sẽ ra tiếp những văn bản bổ sung, sửa đổi rồi đâu lại vào đấy. Con dấu vẫn còn, bút vẫn còn thì văn bản kiểu nào cũng chiều, tôi không khờ khạo, thật thà, dễ bảo như dân tưởng đâu. Sửa gì cũng được miễn là đừng đụng chạm đến điều 4 trong hiến pháp”.
- Đúng vậy đó, sau khi Cháu đã nhảy đến cấp “quản lý toàn phần” tức là công việc hàng ngày bao gồm: đọc báo, hội họp, ăn chơi, thăm và làm việc tại một số công trình, dự án, cơ quan cấp dưới và đi “học tập kiểu du lịch” các nước tư bản “thối tha” ở Châu Âu, Châu Mỹ để tìm cách sáng tạo cho đừng giống họ... thì nguồn thu chủ yếu của Cháu lúc này là “lễ vật cống nạp” của các thuộc hạ vào những dịp lễ tết, tiền phần trăm “tự nguyện trích nộp” của các doanh nghiệp và đặc biệt là khoản “siêu lợi nhuận” từ các dự án được đầu tư bằng những nguồn vốn khác nhau. Riêng việc đầu tư và quản lý dự án, chúng ta thường nghe những từ ngữ rất “sạch sẽ” được phát biểu trong các buổi tổng kết, kiểm tra: “đầu tư dàn trải, thiếu hiệu quả” hay “những bất cập trong quá trình phê duyệt tạo nên sự chồng chéo trong các dự án”...
Cháu nên nhớ đó là chiêu bài vô cùng khôn ranh theo kiểu “vừa đốt nhà vừa la làng” mà các nhà “Tư bản đỏ” đã, đang và vẫn mãi áp dụng. Chúng cho phép đài báo “lề phải” lác đác đưa tin một số dự án quá lỗ liễu nhằm gửi đến cho nhân dân thông điệp: Đường lối của đảng là đúng đắn và rất trong sáng nhưng do thực hiện sai thôi, các lãnh đạo cao cấp và bộ chính trị luôn phân minh chính trực, không bao giờ ủng hộ những việc làm sai trái, không bao che bất kể một kẻ nào.
Hơn thế nữa, những “con không người” này đã được học lý luận chính trị trung cấp, cao cấp nên hiểu và khai thác vào tấm lòng bao dung của con dân Nước Việt mà rằng: đã là con người thì chuyện sai sót trong cuộc sống ai mà không có, nhân bất thập toàn. Những điều bất cập ấy, những điều sai trái đó là do trình độ quản lý kém và thiếu kiểm tra nên “cố tình không biết” thôi, tôi sẽ đôn đốc và khắc phục ngay. “Ông chủ đất nước” cứ yên tâm mà phó thác vận mạng cho chúng tôi, mà nếu không đồng ý chúng tôi buộc phải dùng chó săn và lựu đạn cưỡng chế theo luật do chúng tôi đề ra…
Nói theo kiểu các ông giống như trong bàn nhậu hồi sinh viên: người đông, mồi ít thế mà gặp phải một thằng tiểu nhân tranh thủ gắp lia lịa, nếu có người bảo nó tham ăn thì nó biện minh là do “vô tình gắp nhầm”.
- Hì hì, Cháu kính phục về cách nhìn nhận vấn đề vừa đơn giản, dễ hiểu mà lại rất chính xác và sâu sắc.
Trong nguyên lý ấy, Cháu cố gắng học thuộc một số mẫu câu có sẵn để gợi ý cho những người đến làm việc biết “hợp tác”: “Anh (chị) cứ để đó tối về tôi tranh thủ xem cho, ngày mai được tôi sẽ gọi điện, giờ đang bận quá”; “Hồ sơ của anh xong rồi nhưng lãnh đạo đi vắng chưa lấy được”; “Hồ sơ anh tôi đã làm đầy đủ trình lãnh đạo rồi, giờ đang nằm trên bàn ông ấy”; “Vấn đề này hơi khó rồi đó, để nghiên cứu xem có cách nào giải quyết được không, tôi không dám hứa chắc chắn”; “Cái này không thuộc thẩm quyền của tôi, để tôi cố gắng thuyết phục cấp trên xem sao”; “Tôi cũng muốn giải quyết nhanh cho anh, nhưng còn vướng mắc một số chỗ chưa thông”…
Bên cạnh đó cần phải nghiên cứu tìm ra các khe hở pháp luật đã được “cố tình chừa sẵn”, đặc biệt những chỗ có cận trên, cận dưới kiểu như “phạt tù từ 3 tháng đến 5 năm”, “phạt tiền từ 500.000 đồng đến 20.000.000 đồng”… để tuy cơ mà xử lý. Nếu đối tượng chịu chung chi thì áp dụng mức dưới, ngược lại thì cứ theo khung cao nhất mà thi hành. Phải nhạy bén để lợi dụng được sức mạnh của văn bản giấy tờ. Nhất là khi có các chính sách mới ra đời, cần tận dụng tối đa khoảng thời gian từ lúc ra Nghị định đến lúc có Thông tư hướng dẫn thực hiện được phố biến rộng rãi. Cháu cần nghiên cứu, so sánh giữa cái cũ và cái mới, xem cái nào có lợi cho Cháu hơn để tận dụng mà hốt bạc. Nếu bị phát hiện sai sót thì đưa ra lý do đã áp dụng theo chính sách mới hoặc chưa cập nhật kịp thời.
- Ý của Bác là phải dựa vào những thủ tục hành chính (TTHC) để kiếm tiền nhằm xây dựng và củng cố quyền lực?
- Ừ. Cháu luôn nhớ rằng: ở Đất nước XHCN này thì cải cách hành chính chỉ mang tính “thay đổi cách hành là chính”, chẳng qua là thay tên đổi họ để lừa phỉnh người dân nhẹ dạ cả tin thôi. Từ năm 1994 vấn đề này đã được rêu rao cải cách rồi và từ đó đến nay thỉnh thoáng có nhấc lên đặt xuống cho có chuyện. Đến đầu năm nay đã cho “ra lò” nguyên một đề án 30 hùng hậu, nghĩa là “sau khi rà soát, xem xét sẽ quyết tâm bãi bỏ 30% những văn bản chồng chéo gây phiền hà…”.
- Ô hay tại sao lại đưa ra chỉ tiêu 30% mà không phải 20, 50 hay 100%? Tôi hỏi Bác Độ ngay.
- Thì là vậy đó, mới nghe qua tưởng Chính phủ này yêu thương nhân dân, nhưng suy nghĩ một tý ta thấy điều này chứng tỏ chưa cần ra soát, đã biết chắc chắn sai ít nhất 30% đúng không? Trên đất nước này còn những thứ gì tồn tại theo kiểu: biết rồi nói mãi, sửa hay không là quyền của “chúng tôi”. (theo tài liệu đến nay, tổ công tác đề án 30 của Chính phủ đã thống kê được 5.700 TTHC với tổng số văn bản quy định TTHC lên tới 7.870 và tổng số biểu mẫu là 85.000). Đọc qua con số này Cháu thấy thế nào, chắc là sướng run cả người?
- Dạ, nhưng tại sao biết nó sai mà không bỏ, không sửa cho hết? Mục đích của việc để lại những vật chướng đó làm gì? Những điều này tồn tại có lợi cho quan chức hay có hại cho nhân dân?
- Đơn giản thôi, nhờ đống bèo nhèo của TTHC đó mà cán bộ công quyền, mới có môi trường phát huy tối đa “tính sáng tạo” để tậu nhà lầu, mua xe hơi, sắm bồ bịch, xây mồ đắp mả, ma chay cưới hỏi, con đi du học, vợ (chồng) đi du lịch… Toàn bộ chúng nó từ thấp đến cao đều là những thằng bị “mù màu”, nếu không có “cái gậy TTHC” đó thì chỉ có nước lộn cổ xuống ao, biết gì mà lãnh với đạo. Ngay khi triển khai đề án ông thủ tướng già miệng đã tranh thủ nhắc nhở một câu nghe rất bùi tai theo kiểu “rung cây dọa khỉ”: “phải thực hiện đề án một cách nghiêm minh, không để xảy ra tình trạng đầu voi đuôi chuột như trước đây…”.
- Vâng, một thông điệp rất rõ ràng của ông thủ tướng muốn gởi đến cán bộ công quyền là: “lần này các đồng chí cứ mạnh dạn chịu thiệt tạm cắt 30% đi để lấy lòng dân, tôi chỉ bắt bãi bỏ 30% thôi, còn 70% nữa cơ mà. Các đồng chí yên tâm mà thực hiện để lập thành tích báo cáo với Quốc hội, sau đó một vài tháng tôi sẽ ra tiếp những văn bản bổ sung, sửa đổi rồi đâu lại vào đấy. Con dấu vẫn còn, bút vẫn còn thì văn bản kiểu nào cũng chiều, tôi không khờ khạo, thật thà, dễ bảo như dân tưởng đâu. Sửa gì cũng được miễn là đừng đụng chạm đến điều 4 trong hiến pháp”.
- Đúng vậy đó, sau khi Cháu đã nhảy đến cấp “quản lý toàn phần” tức là công việc hàng ngày bao gồm: đọc báo, hội họp, ăn chơi, thăm và làm việc tại một số công trình, dự án, cơ quan cấp dưới và đi “học tập kiểu du lịch” các nước tư bản “thối tha” ở Châu Âu, Châu Mỹ để tìm cách sáng tạo cho đừng giống họ... thì nguồn thu chủ yếu của Cháu lúc này là “lễ vật cống nạp” của các thuộc hạ vào những dịp lễ tết, tiền phần trăm “tự nguyện trích nộp” của các doanh nghiệp và đặc biệt là khoản “siêu lợi nhuận” từ các dự án được đầu tư bằng những nguồn vốn khác nhau. Riêng việc đầu tư và quản lý dự án, chúng ta thường nghe những từ ngữ rất “sạch sẽ” được phát biểu trong các buổi tổng kết, kiểm tra: “đầu tư dàn trải, thiếu hiệu quả” hay “những bất cập trong quá trình phê duyệt tạo nên sự chồng chéo trong các dự án”...
Cháu nên nhớ đó là chiêu bài vô cùng khôn ranh theo kiểu “vừa đốt nhà vừa la làng” mà các nhà “Tư bản đỏ” đã, đang và vẫn mãi áp dụng. Chúng cho phép đài báo “lề phải” lác đác đưa tin một số dự án quá lỗ liễu nhằm gửi đến cho nhân dân thông điệp: Đường lối của đảng là đúng đắn và rất trong sáng nhưng do thực hiện sai thôi, các lãnh đạo cao cấp và bộ chính trị luôn phân minh chính trực, không bao giờ ủng hộ những việc làm sai trái, không bao che bất kể một kẻ nào.
Hơn thế nữa, những “con không người” này đã được học lý luận chính trị trung cấp, cao cấp nên hiểu và khai thác vào tấm lòng bao dung của con dân Nước Việt mà rằng: đã là con người thì chuyện sai sót trong cuộc sống ai mà không có, nhân bất thập toàn. Những điều bất cập ấy, những điều sai trái đó là do trình độ quản lý kém và thiếu kiểm tra nên “cố tình không biết” thôi, tôi sẽ đôn đốc và khắc phục ngay. “Ông chủ đất nước” cứ yên tâm mà phó thác vận mạng cho chúng tôi, mà nếu không đồng ý chúng tôi buộc phải dùng chó săn và lựu đạn cưỡng chế theo luật do chúng tôi đề ra…
Nói theo kiểu các ông giống như trong bàn nhậu hồi sinh viên: người đông, mồi ít thế mà gặp phải một thằng tiểu nhân tranh thủ gắp lia lịa, nếu có người bảo nó tham ăn thì nó biện minh là do “vô tình gắp nhầm”.
- Hì hì, Cháu kính phục về cách nhìn nhận vấn đề vừa đơn giản, dễ hiểu mà lại rất chính xác và sâu sắc.
(Còn tiếp)
Tâm và Tầm - Mơ làm thủ tướng chính phủ (8)
Tóm lại: “Thượng bất chính, Hạ tắc loạn” và “Trên không minh dưới làm sao ngay được”. Nói cho dễ hiểu theo kiểu công nghiệp hóa thì xã hội Việt Nam lúc này tựa như một dây chuyền sản xuất quá lạc hậu mà trong đó: đảng cộng sản được ví như công nghệ, ban tư tưởng văn hóa và ban tuyên giáo là những cổ máy, lãnh đạo công quyền là người điều khiển dây chuyền sản xuất. Như thế muốn thay đổi “sản phẩm” cho phù hợp với thực tại của sự phát triển nhân loại, bắt buộc phải thay đổi “công nghệ” chứ thay “cố máy” hay “người điều khiển” chỉ là “biến cải lương thành chèo” mà thôi, không thể giải quyết tận gốc vấn đề được. Cái dây chuyền công nghệ lạc hậu, cũ kỹ rách nát đó chính là "CƠ CHẾ" mà ông quan nào cũng vúi vào đó để tung hoành.
Nhưng tao nói thật, vì tình trạng xã hội thổi nát như hiện nay mày mới có cơ hội tham vọng quyền lực và thích làm TTCP phải không? Trình bày vấn đề sở trường của mày xem nào.
Tôi nhe răng cười một cách phân bua vì thấy mình quá thực dụng và trả lời.
- Đúng vậy, Bác hiểu Cháu rõ quá. Xét về mặt tổng thể, đây là một dự án có quy mô rất lớn vì kéo dài trong suốt cuộc đời của Cháu và liên quan đến nhiều người. Dự án này có tính chất biến thiên với biên độ không cố định, tùy vào từng thời điểm, từng giai đoạn và địa vị chức tước của bản thân để đưa ra kế hoạch thực hiện cho hợp lý. Tuy nhiên nó vẫn tuân thủ theo một số quy luật rất đơn giản sau đây:
1. Dự án này thuộc loại BOT (Xây dựng – Kinh doanh - Chuyển giao), nghĩa là phải tự bỏ vốn đầu tư trước, sau đó kinh doanh thu lợi nhuận và hết nhiệm kỳ bàn giao cho người mới được cơ cấu lên. Thời gian và vốn đầu tư tỷ lệ nghịch với nhau: vốn càng lớn thì thời gian thâu tóm quyền lực càng ngắn.
2. Phương pháp thực hiện dự án là lấy ngắn nuôi dài và áp dụng quy tắc vòng tròn “Tiền - Quyền”. Tức là sử dụng tối đa chức quyền đang có nhằm thâu lượm của “hồi môn từ ngân sách". Khi đã thu được lợi nhuận kếch xù thì đầu tư lên chức cao hơn, không cần phải đợi đến thời hạn miễn nhiệm nhằm phát triển quyền lực để làm giàu cho bản thân và dòng tộc.
Trong quá trình triển khai dự án cần tận dụng tối đa nguyên lý “đồng tiền đi liền chức vị” trong công tác quy hoạch cán bộ. Nghĩa là một khi cấp trên đã nhận tiền “thù lao” của mình rồi, nếu có xảy ra sai sót cũng không lo bị hạ chức. Vì thực chất mọi cái sai đều không ngoài chuyện tiền bạc. Hơn nữa có làm “sai tiền” do cố tình không biết mới “bôi trơn” được cái ghế xoay cho cấp trên. Bởi vậy, quan cấp Xã làm “sai tiền” phải chuyển công tác lên cấp Huyện, quan cấp Huyện làm “sai tiền” thì chuyển công tác lên cấp Tỉnh và theo quy luật đó, quan Địa phương sẽ bị khiển trách bằng cách chuyển ra Trung ương cho xa vợ xa con (hì hì).
Trường hợp lãnh đạo cấp thấp làm “sai tiền”, ngay lập tức bí mật họp hành lập hồ sơ thuyên chuyển lên cấp cao hơn để “đào tạo, chuyên tu”. Ngoài ra, phải biết đánh bóng, tô vẽ bản thân theo nguyên tắc: sẵn sàng đốt cả căn nhà để lấy lửa châm một điếu thuốc.
3. Tính chất dự án là quyết liệt, bí mật và phi nhân tính. Phải quan sát, lắng nghe và thu thập thông tin chính xác. Cần tận dụng thời cơ một cách triệt đế và đạt mục đích bằng mọi giá mỗi khi đã quyết định “mua cái ghế cao hơn”, nhất là trường hợp địa vị hiện tại đã hết “thời hạn sử dụng”. Phải có chiến lược gây chia rẽ nội bộ, theo một mức độ trong tầm kiểm soát nhằm tạo bè, lập cánh thông qua việc ưu tiên chức vụ, bố thí bổng lộc để lập chân rết. Trong quá trình “gửi hồ sơ” luôn luôn giữ bí mật để giảm yếu tố cạnh tranh.
Ngoài ra phải đề cao cảnh giác và sử dụng mọi thủ đoạn để triệt hạ những “đồng chí” có cùng tham vọng, nhất là những người có năng lực và trình độ thực sự hơn mình. Trong trường hợp bất khả kháng không thương lượng được, phải dùng chiêu bài lập ra những hồ sơ giả, để luận tội hoặc cho thuộc hạ thủ tiêu, ám sát. “Nhân đạo là tự sát”, người chiến sỹ cộng sản không bao giờ được quên điều này dù chỉ một tích tắc.
- Tốt lắm, mày nói rõ ràng, rành mạch và nghe mùi sát khí y như đã từng giữ chức Tỉnh trưởng. Tuy nhiên Bác muốn bổ sung thêm một số kinh nghiệm cụ thể hơn cho bản thân Cháu. Mặc dầu những điều này Cháu có thể học được từ những “đảng lãnh đạo” trong quá trình tiếp xúc, nhưng Bác vẫn muốn truyền đạt trước cho chắc ăn.
Thôi ta nghỉ ăn cơm rồi bàn tiếp. Bác Độ nói với tôi xong quay người hướng về phía bếp gọi to: Bà ơi, mang cơm ra cho Bác Cháu nhà tôi ăn với.
Tôi không còn sự lựa chọn, liền rút máy điện thoại ra gọi về nhà báo cáo với bà xã để khỏi chờ cơm.
Vậy là một mâm cơm đạm bạc trong thời buổi giá cả leo thang, đã được bác gái dọn sẵn và mang lên. Thế là cả nhà cùng ngồi vào bàn và dùng bữa tối. Trong lúc ăn, hai người đã kể cho tôi nghe một số câu chuyện mà gia đình họ đã phải gồng đỡ, để mong đứng vững trước làn sóng xây dựng “con người mới” của đảng cộng sản. Từ trong thâm tâm tôi càng thêm kính phục về nhân bản của tầng lớp tri thức thế hệ trước. Không biết họ đã học được những điều đó từ chủ nghĩa nào, môi trường nào? Đảng và Bác có công trạng gì không ???
(Còn tiếp)
Cháu biết không, hiện tượng của ngành giáo dục nước ta lúc này nói hơi thô thô, nhưng rất giống kiểu khi Cháu mời một ông khách đến nhà và dọn cỗ cho ăn no nê. Nhân lúc Cháu đang mãi bận bịu với công việc khác hoặc ngủ say, ông khách đó “cố tình không biết”, đã ỉa một đống giữa nhà của Cháu. Đến khi vợ con của Cháu nghe thấy mùi hôi thối bốc lên, chửi bới rầm xóm thì ông khách đó điện thoại thuê mấy thằng lính tráng đến xử lý đống phân (nên nhớ là Cháu vẫn phải trả tiền thuê mấy thằng lính đó). Gia đình của cháu cũng như Bà con làng xóm, ai ai đều nức lòng khen ông khách “tốt bụng, có trách nhiệm”. Riêng ông khách đã gật gù và trong lòng tự đắc: “Nhờ ông có sáng kiến ra tay, nếu không ông bỏ mặc chúng mày đếch làm gì được”. Cháu vui vẻ cám ơn ông khách và không thể nhận biết được chính ông ta là chủ sở hữu của đống phân.... Đối với hệ thống Giáo dục nước ta hiện nay thì còn tệ hơn thế nữa, bởi mấy ông "đảng lãnh đạo" đã không biết dọn thế nào cho sạch.
- Nghĩa là mấy ông “đảng lãnh đạo” vừa được ăn, vừa được chửi thì còn gì sướng bằng, chỉ có nhân dân là bị lừa thôi?
- Vậy đó Cháu, chúng ta đang phải sống trong một xã hội bất ổn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Từ trường học, bệnh viện, truyền thông, báo chí, văn hóa, thể thao, du lịch, kinh doanh, sản xuất, xây dựng đến các cơ quan công quyền... nơi nào cũng thấy tham lam dối trá. Thế mà đến lúc này vẫn còn không ít người dân tiếc nuối không muốn vứt bỏ XHCN, họ vẫn đang trong giấc mơ “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” mà thế giới đã cho vào sọt rác từ lâu.
Nhân dân đã bị nhồi sọ đến nỗi không nhận ra sự vô lý và vô tưởng bởi đã tồn tại sự vô hạn của lòng tham con người: tiền bạc của cải biết chừng nào cho đủ. Chúng ta cứ nhìn vào tấm gương mấy ông “Tư bản đỏ” là biết ngay “nhu cầu” con người cỡ nào, miệng càng rêu rao kiên định theo chủ nghĩa Mác-Lê bao nhiêu thì lòng tham lại trào lên bấy nhiêu. Nếu cả dân tộc này ai cũng có nhu cầu bằng một nửa mấy ông đó thì lấy đâu ra tiền, chắc phải “vô sản hóa” cả Châu Âu, Châu Mỹ để cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo mới mong đáp ứng được phần nào, cái “nhu cầu” đơn sơ của chủ nghĩa Mác Lê? Thật là một kiểu suy nghĩ ấu trĩ và vô tri nếu không phải cố tình bịt mũi nhân dân, tuyên truyền ngoài môi miệng để kiếm chác, bòn rút?
Nói thật với Cháu, người dân sống trong xã hội này không được hướng bất kỳ một giá trị phúc lợi nào từ chính quyền cho đúng nghĩa, ngay cả những gia đình chính sách và nghèo đói hoặc bị thiên tai lũ lụt. Chính quyền này đã trốn tránh trách nhiệm về những nỗi bất hạnh trong xã hội, bằng cách lập ra nhiều Ban, nhiều Hội và đầy dẫy thứ Quỹ trực thuộc họ, để “trực tiếp móc túi” người dân thêm nhiều lần nữa mà lẽ ra, những việc này nếu chính quyền phải có trách nhiệm thực hiện bởi người dân đã đóng thuế. Ngoài ra nhân dân nếu có làm thêm để hỗ trợ thì được hoạt động độc lập chứ không phải trực thuộc chính quyền như hiện nay.
- Vấn đề này hơi khó hiểu đó Bác nhỉ, không biết các nước Tư bản người ta thực hiện thế nào? Còn các nước XHCN anh em như Cuba, Bắc Triều Tiên thì con chưa khi nào thấy mang tiền sang giúp đỡ Việt Nam???
- Mấy thằng XHCN chỉ có mỗi cái “còi loe toe” thôi, nếu không có Tư Bản giúp đỡ thì đồng bào chết đói nhăn răng lâu rồi. Đề án nọ, chương trình kia thực chất để phục vụ cái lợi cho một số quan tham có công sáng tạo ra trước, sau đó mới đến tay người dân thấp cổ bé họng. Tất cả đều theo kiểu “lấy mỡ rán thịt” để chiếm hữu tiền thuế một cách hợp pháp: tiền chi từ ngân sách hết mười đồng may đến được tay người dân hai đồng(1-3-5).
Cháu cứ theo dõi qua đài báo và so sánh sẽ biết ngay thế nào là “ân huệ đảng cho”, nhất là vào những đợt thiên tai lũ lụt. Cơ quan này, văn phòng kia sắp hàng trật tự trước ống quay phim để bố thí một ngày lương chứ không phải “một ngày lậu”. Cả đoàn cán bộ từ Trung ương đến Địa phương xe to, xe nhỏ rú còi xếp hàng kéo nhau đến thăm, giao cho ông xếp bự nhất khệ nệ bưng thùng mì tôm (ai bưng chẳng được), tặng cho đồng bào theo lối ban ơn. Rồi truyền hình, nhà báo quay phim chụp ảnh ồ ạt đưa tin. Tao nghĩ số tiền mấy ông cứu trợ (không tính tiền từ ngân sách và của dân đóng góp) có lẽ chỉ bằng một phần trăm tiền xăng xe, tiền chiêu đãi, tiệc tùng, ngủ nghỉ, ăn chơi của cả một “tập đoàn sao vàng” đến “làm việc”…
- Vậy Bác có biết là tại sao xã hội chúng ta phải lâm vào cảnh đau thương này không?
- Biết chứ. Tất cả đều chung một nguyên nhân duy nhất là dưới sự dẫn dắt “thông minh như con Robot” của đảng đã quá lỗi thời, thông qua “Ban tư tưởng phi văn hóa” và “ban tuyên giáo mác” trong suốt mấy chục năm qua. Đó là nuôi trồng và chăm sóc sự giả dối bằng việc bưng bít, che đậy sự thật hoặc xuyên tạc, bóp méo thông tin một cách vụ lợi. Nhồi sọ chủ nghĩa duy vật, vô thần làm cho con em chúng ta mất định hướng sống. Coi trọng của cái vật chất hơn giá trị tinh thần, xem tiền bạc và hướng thụ là mục đích cao cả của cuộc đời dẫn đến tầng tầng, lớp lớp cán bộ nối đuôi nhau tham vọng giàu có một cách ngông cuồng. Tư tưởng tôn sùng chủ nghĩa cá nhân thái quá, làm cho tính tự hào dân tộc và ý thức cộng đồng (trách nhiệm bản thân đối với đồng loại, đối với xã hội) trong mỗi người dân đã bị bào mòn theo thời gian. Vì vậy những điều bất chính tồn tại và phát tác trong mọi ngõ ngách của đời sống là tất yếu.
Blog tầm và tầm - Lời tựa: Trong tinh thần nghĩa vụ đối với Tổ quốc: bất kỳ ai dù vô tình hay cố ý có tư tưởng, lời nói hoặc hành động làm chậm tiến trình tháo gỡ chế độ độc tài - đảng trị, đều trở thành tội đồ của dân tộc và của thế hệ trẻ mai sau. Chúng tôi xin lấy lại đường link tất cả các bài viết của tác giả để ghi nhớ những gì tác giả đã làm cho bản thân chúng tôi cũng như cho quê hương, cho dân tộc và cho đất nước.
Nhóm biên tập: Khát vọng tuổi trẻ
Có Tâm luôn có Tầm - Có Tầm hiếm khi vô Tâm
Vô Tâm là vô Tầm - Vô Tầm lắm lúc vô Tâm
Fx. Diệu Xuân Mỹ
NGHE->ĐỌC->SUY NGẪM VÀ GHI LẠI MỖI NGÀY MỘT CÂU.
======================================================================================
- Đối với Balan, Giáo Hội đã đưa Chúa Giêsu tới, chiếc chìa khóa để hiểu được thực tiễn vĩ đại và cơ bản là con người…Không thể loại Chúa Giêsu khỏi lịch sử nhân loại ở bất kỳ nơi đâu trên trái đất này, tại bất kỳ kinh tuyến hay vĩ tuyến nào của hành tinh. Loại trừ Chúa Giêsu khỏi lịch “Tất cả các loại hình nô dịch về chính trị, kinh tế, văn hóa đều đi ngược lại với sự đòi hỏi của luật lệ quốc tế. Những hiệp ước đảm bảo là những hiệp ước dựa trên cơ sở sự tôn trọng lẫn nhau và công nhận lợi ích của mỗi dân tộc”. sử nhân loại là một tội ác chống lại loài người
Đức cố Giáo hoàng Gioan Phaolo II
- Dân chủ không phải là ban ơn, không phải là mở rộng dân chủ hay dân chủ mở rộng… Dân chủ là quyền của dân, với tư cách là người làm nên lịch sử, không phải là ban phát – do tấm lòng của người lãnh đạo này hay người lãnh đạo kia. Thực chất của dân chủ là khơi thông trí tuệ của toàn dân tộc và đưa đất nước đi lên kịp thời đại…
Ông Trần Xuân Bách nguyên ủy viên BCT
- Tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt
Hồ Chí Minh
======================================================================================
- ĐỪNG SỢ SỆT! HÃY HY VỌNG!
Giáo Hoàng Jean Paul II
- Nay chúng ta đã được nhắc nhở rằng trong thời gian đi nhanh như gió trên Trái Đất này, điều quan trọng nhất không phải là của cải, chức tước, quyền lực hay danh vọng, mà là việc chúng ta được thương yêu như thế nào và một phần rất nhỏ của chúng ta được đóng góp ra sao vào việc làm cho cuộc sống của người khác tốt đẹp hơn.
Tổng thống Mỹ Barack Obama
- Ngày nay không khó khăn gì để người dân bình thường kiểm chứng xem ai mới thực sự là kẻ khủng bố, chúng hiện hữu ở mọi nơi, trong túi đứa nào cũng mang một thẻ bài màu máu.
Vũ Nhật Khuê
- Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và nhất quyết không chấp nhận đa nguyên đa đảng.
Đinh Thế Huynh, Tổng Biên Tập báo Nhân Dân, Chủ tịch Hội Nhà Báo
- Nếu ông là người yêu nước, tôi ủng hộ, nhưng ông là Cộng sản, tôi sẽ chống ông từ đây.
Linh mục Lê Hữu Từ nói với Hồ Chí Minh
- Tôi thà chết chứ không đời nào học hỏi Hồ Chí Minh, kẻ đã giả danh người khác để viết sách tự ca ngợi mình là “một người khiêm nhường đến thế”. Anh vẫn nhớ cái tên Trần Dân Tiên chứ? Đó không còn là sự giả dối bình thường mà là sự đốn mạt. Hồ Chí Minh với tôi là tên quốc tặc đại lưu manh.
Lê Thị Công Nhân nói với công an Hà Nội
- Nếu có ai không thích cộng sản, người ấy không nên yêu cầu chúng tôi khích bác họ.
Giám mục Bùi Văn Đọc
- Muốn yên thân, muốn vinh thân phì gia, hãy vờ vịt, hãy tiếp tay và ca tụng cái ác và cái dối trá. Hãy học nghề ăn không nói có, bợ đỡ và nịnh hót. Kìa xem có bao nhiêu là người đang làm như thế mà không biết thế nào là nhục nhã. Ngươi là đàn bà, tốt nhất hãy dùng “vốn tự có”, làm cho vài quan lớn xiêu lòng và cùng họ tận hưởng phú quý. Cả đời ngươi sẽ ngồi trên đống vàng. Nào ngươi hãy quên người nghèo, quên bất công, tham nhũng, quên nước mắt, quên những vết thương lịch sử đớn đau làm bao nhiêu triệu người chết không nhắm mắt…Quên đi quên đi..
Nhà văn Võ Thị Hảo
- Tự do tôn giáo không phải là một quyền do Nhà nước ban phát… Nhà nước và các tổ chức công cộng khác cần phải nhìn nhận quyền tự do tôn giáo như một điều nội tại đối với con người, như một yếu tố không thể thiếu được để bảo vệ sự toàn vẹn của con người và hòa bình.
ĐGH Benedicto 16
- Nếu Đảng coi mình đương nhiên là lực lượng lãnh đạo thì chẳng khác gì nhà vua cha truyền con nối. Từ một nhà vua cá nhân thời quân chủ, nay trở thành một nhà vua tập thể thời cộng hòa xã hội chủ nghĩa. Như vậy là Đảng chủ chứ không phải dân chủ.
Nguyên chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An
- Lịch sử tồn tại của bất cứ chế độ độc tài nào trên thế giới cũng dựa trên sự dối trá, bưng bít thông tin và bạo lực, đàn áp nhằm gây ra sự sợ hãi trong người dân.
Song Chi
- Chúng ta mở cửa từ 1986, nhưng nay đang “cô lập” về trí tuệ. Chúng ta độc lập từ năm 1945, nhưng nay đang “nô lệ” về trí tuệ. Và bởi vì tự chủ trong trí tuệ là cơ sở để tự chủ trong kinh tế, và tự chủ trong kinh tế là nền tảng của độc lập chính trị, cho nên sự “nô lệ” và “cô lập” trong trí tuệ phải được chấm dứt…
Tiến sỹ Nguyễn Lương Hải Khôi - Chuyên gia tại Nhật Bản
- Năm 1958, khi trả lời câu hỏi của các cử tri Hà Nội: “Tiến lên chủ nghĩa xã hội thì tôn giáo có bị hạn chế không?”, Chủ tịch Hồ Chí Minh một lần nữa nhắc lại thái độ của người cộng sản đối với tôn giáo: “Không. ở các nước xã hội chủ nghĩa, tín ngưỡng hoàn toàn tự do. ở Việt Nam ta cũng vậy”.
Tạp chí Ban Tuyên giáo cộng sản Việt Nam
- Chủ nghĩa xã hội là sản phẩm nhân tạo, sản phẩm tưởng tượng của chính con người. Nó có tác giả. Bản thân nó đã mang tính chủ quan, duy ý chí. Nếu không có sự cưỡng chế thường xuyên của ý thức hệ nhồi sọ, buông lỏng những cơ chế áp đặt nhân tạo, mô hình xã hội chủ nghĩa sẽ tự nó tan rữa, sụp đổ. Hãy giải tán toàn bộ hệ thống cưỡng chế khổng lồ và hết sức tốn kém hiện nay, Đảng sẽ thấy xã hội Việt Nam tự nó sẽ đi về đâu. Xã hội tốt nhất, ổn định nhất là xã hội tự điều chỉnh được dưới áp lực nhỏ nhất của quyền lực Nhà nước. “Nhà nước tốt nhất là nhà nước mà người kém nhất cũng điều khiển được”
Blog Dân Làm Báo
- Dưới sự lãnh đạo duy nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam, sự nghiệp cách mạng nước ta đã đem lại những quyền cơ bản nhất cho quốc gia, dân tộc và toàn thể nhân dân lao động Việt Nam, nhân dân ta thực sự được làm chủ cuộc sống của mình, được sống cuộc đời “tự do, hạnh phúc”.
Nguyễn Mạnh Hưởng, PGS-TTS Viện Khoa Học Xã Hội Nhân Văn Quân Sự – Bộ Quốc Phòng
- Thứ “dân chủ tập trung” đang được làm rùm beng trước thềm Đại hội Đảng XI là thứ dân chủ hạn chế chỉ diễn ra trong nội bộ đảng mà thôi. Dân không có quyền đòi dân chủ mà phải do Đảng ban cho ai thì người ấy được. Do đó chủ trương này đã bị bóc trần, bị chỉ trích là độc tài, mị dân bởi nhiều trí thức trong nước, kể cả một số đông cựu đảng viên và cựu lãnh đạo.
Phạm Trần
- Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại có thể vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì phải tội tru di.
Lê Thánh Tông
- Đất thì có chủ; bọn thuộc lại giữ đất đem dâng nộp và trốn đi, thì đất ấy thành vật ăn trộm của chủ. Coi giữ đất cho chủ lại tự ý lấy trộm tất không tha thứ được, mà ăn hối lộ và tàng trữ (của ăn trộm) pháp luật cũng không dung. Huống chi, (bọn chúng) lại có thể làm nhơ bẩn cả sổ sách của quý tỉnh hay sao?
Lê Văn Tịnh trả lời sử giả nhà Tống
- Tổ Quốc ta nơi nào cũng đẹp
Từ ải Nam Quan đến Cà Mau
Sông là máu đừng đem mua bán
Núi là xương đừng lấy đổi trao.
trích: Ký sự ngược sông Thu của nhà thơ Phan Đắc Lữ
- Dân chủ là báu vật, sơ hở sẽ bị mất. Phải bỏ dân chủ vào hòm khóa lại. Chuyên chính vô sản chính là ổ khóa bảo vệ dân chủ.
Hồ Chí Minh
- Với đồng chí Nông Đức Mạnh, khuyết điểm trầm trọng nhất là ngả hẳn vào bọn Trung Quốc, không thấy được âm mưu muôn đời của Trung Quốc là nuốt chửng nước ta.
Trung tướng Lê Hữu Đức
- Lịch sử dân tộc Việt Nam qua 65 năm chép: Qua 65 năm Đảng CS Việt Nam lãnh đạo toàn diện và triệt để dân tộc Việt Nam, từ năm 1945 đến năm 2010, nước Việt Nam vẫn chưa thực sự có độc lập và toàn vẹn lãnh thổ.
Phạm Thành
- Nguyên nhân sụp đổ của phe xã hội chủ nghĩa là do “nhân dân vùng dậy để lật đổ". Không biết vì sao mà chế độ ta sợ dân chủ đến như vậy?
Nguyễn Đình Lộc – nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Bộ trưởng Tư pháp
- Marx, nói một cách thật giản dị, chỉ là một tư tưởng gia xuất chúng, nhưng chỉ có khả năng làm nên những lầm lạc.
Karl Kautsky và Rosa Luxemburg
- Rất nhiều trẻ em không biết bác Hồ là ai cả nhưng cứ bắt chúng kể chuyện thao thao bất tuyệt về bác Hồ, có thể nói, có gì đó khách sáo, giả dối, không thực chất. Tôi nghĩ rằng muốn học tập đạo đức hay tấm gương HCM thì giới lãnh đạo Việt Nam phải học đầu tiên. Trong khi lãnh đạo hiện nay sai vô cùng nhiều mà lại bắt nhân dân học còn lãnh đạo thì không học. Điều đó là vô lý!
Hà Văn Thịnh
- Chỉ có cuộc đời biết sống vì những người khác là đáng sống!
Albert Einstein
- Đừng thơ ơ với vận mệnh đất nước, bởi nó gắn liền với tương lai của bạn và con cháu bạn!
Fattymonk’s Blog
- Luật Việt Nam nó khác chỗ đó. Thằng công an nó ghê lắm, nó bao trùm cả Tòa án, nó bao trùm cả Viện kiểm sát.
Luật sư Trần Lâm
- Bất cứ ai vô cảm với Hoàng Sa & Trường Sa là có tội với Tổ tông và Dân tộc.
Một bạn Sinh viên của trường ĐH Ngoại thương Hà Nội
- Không thể không nói với Đảng về suy nghĩ của nhân dân rằng: chính những kẻ đang đào tạo ra công an là những kẻ đang phá Đảng, chính chúng là “các thế lực thù địch” chứ không phải là Nhân dân.
Mai Xuân Dũng
- Sau khi ông Nông Đức Mạnh vào giữa năm 2006 không ép được cuộc họp cuối của Ban chấp hành trung ương khóa X ghi tên Nguyễn Chí Vịnh và Nông Quốc Tuấn (con ông Mạnh) vào danh sách trung ương khóa X, bị thất bại, ông Mạnh và các ông Mười + Anh vẫn «cố đấm ăn xôi», dựa vào quyền lực đang còn; ông Mạnh ép được bộ chính trị đưa Nguyễn Chí Vịnh vào chức Thứ trưởng Quốc phòng, và đang tận dụng ngày tháng còn tại chức, còn nắm quyền để đưa Vịnh lên gấp cao hơn nữa, thành chuyện đã rồi.
Bùi Tín
- Nếu bạn không lên tiếng, ai sẽ nói thay cho bạn?
Blogger Mẹ Nấm
- *Trên thế giới này từ cổ đến cận kim, không có một tổ chức “ăn bám” nào lớn như Đảng Cộng Sản VN.
*Trên thế giới này từ Đông sang Tây không có một chính quyền nào cai trị dân lưu manh như chính quyền của Đảng Cộng Sản VN.
*Trên thế giới này cũng không có một nhà nước nào lại xem thường “Hiến Pháp” do chính mình đặt ra như nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN.
Trần Nhu
- Đảng chỉ tay, Quốc hội giơ tay, Mặt trận vỗ tay, Chính phủ ra tay, Doanh nghiệp nhà nước ngửa tay, Công ty tư nhân ngoặc tay, Công an còng tay, Tội phạm bắt tay, Báo chí chùn tay, Trí thức phẩy tay, Đồng đội cụt tay, Quan chức đầy tay, Dân trắng tay.Thành ngữ dân gian thời cộng sản
- Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi nẩy nở trong rác rưởi của cuộc đời.
Đức Đạt Lai Lạt Ma
- Những nơi có lịch sử cả 300 năm chúng tôi còn dời đi được, thì 100 năm nhằm nhò gì.đảng trưởng đảng cộng sản tại Đà Nẵng.
Nguyễn Bá Thanh
- Điều tôi biết rất rõ ràng là ngày nay Chủ nghĩa Marx là những gì quá cổ lỗ, lỗi thời, mà không chỉ có toàn lỗi lầm, mà thực ra là những tiếng tru tréo gào thét.
Friedrich Engels
- Kết quả cuộc đầu phiếu không do người bỏ phiếu quyết định, mà người đếm phiếu mới là người nắm vận mệnh cuộc bầu cử.
Joseph Stalin
- Bạo lực là cứu cánh cuối cùng của kẻ yếu.
Văn hào Jorge luis Borges
- Sống dưới thể chế bỏ tù bất công, vị trí của người công chính cũng là trong nhà tù.
Henry David Thoreau
- Làm thằng nhà văn Việt Nam vào lúc này mà tìm cách lẩn tránh vấn đề dân chủ là thiếu tư cách.
Nhà văn Nguyễn Minh Châu
- Việt Nam hiện nay là một trường dạy nói dối tinh vi và khổng lồ... Từ gần 65 năm nay, CSVN luôn phỉnh gạt là VN có Tự do Bầu cử, Ứng cử. Thực chất là do ĐCSVN tự biên, tự diễn, độc tài toàn trị. Các Đại biểu ứng cử cũng tự biết mình chỉ là con cờ trong tay Đảng sai khiến, làm bung xung cho trò dân chủ giả hiệu. Còn các Đại biểu đắc cử cũng biết mình chẳng phải là Đại biểu cao cả của Nhân dân gì cả. Đích thật là bù nhìn, hầu như chỉ biết đưa tay biểu quyết nhất trí theo ý của Bộ Chính trị của Trung Ương Đảng. Đây không phải là lời nói dối vĩ đại cấp nhà nước ngay giữa cộng đồng quốc tế thì là gì ? Xin Bộ Chính trị giải thích sao cho lọt tai toàn Dân đang thức tỉnh dần đây... Những ai, nhất là các Phẩm Chức cao-thấp trong các Tôn giáo, các bậc tự coi hoặc được gọi là Trí thức, Sĩ phu,... đã biết rõ các lời nói dối vĩ đại trên, mà vẫn hoặc im lặng đồng lõa tiếp tay, hoặc đã hèn nhát ngậm tăm hàng mấy chục năm nay. Lẽ nào lại cam tâm đồng lõa với tội ác ngút trời trục giết vô số thai nhi sao ? hay đồng lõa với tội ác giết người cướp đất sao ? Lẽ nào lại cam phận tiếp tục sống ô nhục vậy mãi được sao ? Lẽ nào yên lương tâm mà đọc sách thánh hiền sao ? Lẽ nào cứ tiếp tục hăng hái đi bầu cách miễn cưỡng giả tạo như vậy mãi, lại còn thúc giục người thân, thuộc nhân tham gia trò hề dân chủ ấy mà không tự thẹn sao???
TNLT-LM Nguyễn Văn Lý
- Nhà nước Việt Nam, từ hồi nào tới giờ, có thể nói là đáng xấu hổ, vô đạo đức ở cái chỗ là nói một đàng làm một nẻo. Nói là nói vậy thôi, như không nên kiểm soát, để cho người dân có quyền tự do phát ngôn, tự do tư tưởng. Nhưng trên thực tế, họ ra sức tìm mọi cách bịt thông tin, tìm mọi cách để đưa người dân Việt Nam trở lại thời kỳ lạc hậu.
Luật sư Cù Huy Hà Vũ
- Hòa bình của kẻ độc tài không khác gì sự yên tĩnh của nhà tù hoặc của nấm mồ.
Đói nghèo, phạm pháp, quan liêu thư lại và những hủy hoại môi sinh là di sản của bạo quyềnGene Sharp –
Học viện Albert Einstein
- Tôi Quốc tịch Việt Nam Cộng Hòa "và" Tôi trở về đây nhân danh Tổ quốc, Công lý để lật đổ Chế độ CS. Các ông cũng nhân danh Tổ quốc, Công lý để kết tội tôi. Tại phiên tòa này các ông là quan tòa, tôi là bị cáo. Nhưng ngoài phiên tòa này còn có Tòa án Lịch sử và toàn Dân VN sẽ là những vị quan tòa công minh nhất, họ sẽ định công, định tội tôi và các ông!
- Tôi trở về đây để thay đổi, sửa đổi Luật pháp chứ không phải để tuân thủ và chấp hành Nội quy, Luật pháp rừng rú nầy! "Tôi nguyện sẽ cải tạo đến chừng nào Chế độ CS tốt mới về!"
- Chúng ta đã bóp cổ CS đủ mạnh để chúng phải nhả 3 người chúng tôi hôm nay. Chúng ta cần phải bóp cổ CS mạnh hơn nữa để chúng phải nhả hết những tù lương tâm còn lại. Và chúng ta cần phải tiếp tục bóp cổ đến khi nào bạo quyền CS hoàn toàn tắt thở!
Lý Tống
- Một dũng cảm trên chót thang dũng cảm
Một hy sinh trên cao độ hy sinh.
Lý Tống đi, thế giới nghiêng mình
Chào chính nghĩa, chào Anh hùng dân tộc.
Nhà thơ Hà Huyền Chi
- Bộ máy Nhà nước ở Việt Nam không hoạt động theo nguyên tắc tam quyền phân lập mà có sự phân định nhiệm vụ, hoạt động thống nhất dưới sự lãnh đạo của ĐảngTổng Bí thư đảng cộng sả.
Nông Đức Mạnh
- Lịch sử nhân loại có nhiều trang đau thương và đẫm máu. Nhưng không có trang nào đau thương và đẫm máu bằng trang sử cộng sản. Các dân tộc Nga sô và Đông Âu đã can đảm đứng lên đấu tranh lật qua những trang sử đau thương đó và viết lên những trang sử mới của hòa bình, tự do, dân chủ. Tôi hy vọng rằng những dân tộc còn sống dưới chế độ độc tài cộng sản, cũng can đảm đứng lên đấu tranh để lật qua những trang sử cộng sản đau thương và đẫm máu, để viết những trang sử tốt đẹp hơn cho chính mình.
Tổng thống Hoa kỳ - Ronald Reagan
- Công của Đảng, có chăng chỉ bằng một phần mười cái tội của Đảng mà thôi. Mà trong một phần mười cái gọi là công đó thì chủ yếu là nhờ dựa vào sức mạnh và trí tuệ của Nhân Dâncựu Bí thư Trung ương đảng cộng sản -
Hoàng Tùng
- Chế độ cộng sản là một chế độ được xây dựng trên cơ bản gian dối và bạo ác. Ở đó, không có niềm tin và nhân bản, chỉ có bất tín và vô đạo. Ở đó không có tự do và công lý, chỉ có bạo hành và đàn áp. Ở đó không có tự chủ và sáng tạo, chỉ có nô lệ và áp bức. Nói cách khác, chế độ này là kẽ thù của nhân loại, là kẻ thù của Công Lý và Sự Thật.
Bảo Giang
- Đảng ta như một kỵ sỹ mệt mỏi; bộ máy Đảng và Nhà nước thì như con ngựa bất kham, què quặt. Trong tay kỵ sỹ có bản vẽ chỉ đường nhưng xem mãi vẫn thấy như không phù hợp với thực địa. Trời thì đã về chiều, làm sao về đích được trước khi trời tối !
Luật sư Trần Lâm
- Nhà nước coi dân chúng như một thứ công cụ. Khi cần dân phục vụ chiến tranh thì mỵ dân: ca ngợi dân chúng anh hùng bất khuất. Khi cần củng cố độc đảng thì hạ thấp dân: dân chúng chưa đủ trí tuệ để thực hiện đa đảng.
Nhà nước không pháp luật, hành xử tùy tiện, trí trá. Ví dụ thì vô số, có thể kể những phiên tòa nhân dân của cuộc Cải cách Ruộng đất, hoặc những hành xử côn đồ với tôn giáo và những người bất đồng chính kiến hôm nay. Sự trí trá này bắt nguồn chính từ Hồ Chí Minh. Khi cần thiết thì Hồ Chí Minh chối bỏ bản chất cộng sản của mình để thoát thân, hay để xin Mỹ giúp đỡ. Vì biết phần lớn dân chúng không ưa cộng sản nên buổi ban đầu Hồ Chí Minh chỉ giương cao ngọn cờ độc lập dân tộc, thành lập Việt Minh, để lôi kéo mọi tầng lớp yêu nước. Nếu Hồ Chí Minh lật bài ngửa từ đầu, tuyên bố sau khi độc lập sẽ làm cuộc Cải cách Ruộng đất và chỉ có Đảng Cộng sản nắm hết mọi quyền lực, thử hỏi có bao nhiêu người theo?
Võ Tấn Phong
- Vũ khí của một chế độ độc tài là gì? Không chỉ là sức mạnh của cả một thể chế chính trị từ trên xuống dưới; không chỉ là sức mạnh của quân đội, cảnh sát, an ninh... được vũ trang đến tận răng đi kèm với tòa án, luật pháp... và số đông đội ngũ tay sai được giáo dục, đào tạo trong bao nhiêu năm...; không chỉ là sức mạnh của cả một hệ thống tuyên truyền qua phương tiện truyền thông và giáo dục... Vũ khí của một chế độ độc tài đó là: sự sợ hãi, sự bí mật và sự dối trá!
Đạo diễn Song Chi
- Dân chủ cần có những công dân hữu hiệu, những người dân nam, nữ bình thường làm những việc phi thường một cách liên tục và đều đặn.
Benjamin Barber
- Tôi cho rằng, đảng cộng sản VN hiện đang bị suy yếu, nội tình bị chia rẽ nặng nề với nhiều khuynh hướng ngày càng xa cách nhau khó có thể hàn gắn. Nhiều đảng viên đảng cộng sản VN cảm thấy xấu hổ, sám hối và cũng muốn tìm một con đường nào đó để đất nước phát triển hơn, ổn định hơn, bản thân họ cũng bớt áy náy với lương tâm mình.
LM Nguyễn Văn Lý
- Bộ chính trị lúc bấy giờ, (tất nhiên đứng đầu là Lê Duẩn và Lê Đức Thọ chỉ đạo, điều này thì sau này không ai là không biết), biết rằng cụ Hồ gặp những thiếu thốn và khó khăn về tình cảm cá nhân, như chuyện muốn nối lại mối tình duyên với người vợ cũ ở Trung quốc nhưng đã bị phản đối (đây là một câu chuyện có thật đã được phía Trung quốc công bố từ những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước). Do vậy sau đó Bộ chính trị có bí mật sắp xếp nhiều người phụ nữ khác để chăm sóc và phục vụ cụ Hồ về mặt sinh hoạt tính dục. Đặc biệt, từ thuở còn thanh niên cụ Hồ đã có một mối tình đầu rất đẹp với một người con gái miền Nam (sự thật này đã được nhà văn Sơn Tùng sưu tầm và công bố trong bài viết “đi tìm Út Huệ”), do vậy cụ Hồ có một ấn tượng và thiện cảm đặc biệt với những người phụ nữ Nam bộ. Biết thế nên Bộ chính trị đã chỉ đạo cho Trung ương cục miền Nam, mà lúc này tôi là Bí thư Trung ương cục, phải kín đáo tìm kiếm trong số những cán bộ, du kích miền Nam một vài cô gái còn trẻ, đẹp để đưa ra miền Bắc phục vụ cụ Hồ và các vị trong Bộ chính trị. Thời điểm đó thì Võ Văn Kiệt đang là ủy viên Trung ương cục được tôi tin tưởng tuyệt đối và giao cho trực tiếp phụ trách nhiệm vụ đặc biệt này. Trong số vài cô gái tuyển lựa được lúc đó đang chuẩn bị bố trí bí mật đưa ra miền Bắc, có một cô còn trẻ và rất sắc sảo họ Phan. Giữa lúc đó thì tình hình chiến sự đang diễn ra khá ác liệt nên không thể đưa các cô đi ngay được và rồi không hiểu thế nào mà ông Kiệt lại quan hệ dan díu với chính cô gái họ Phan kia. Đến lúc sự việc vỡ lở thì cô gái đã có thai được mấy tháng rồi. Thế là cô ta phải ở lại và cái bào thai đó chính là vị tổng Giám đốc Tracodi :
Phan Thanh Nam sau này.
"Cũng không phải chỉ riêng có Sáu Dân đâu (bí danh của Võ Văn Kiệt), mấy ông tướng nhà ta cũng đầy con rơi ra đấy, còn thằng Ba Dũng (Nguyễn Tấn Dũng) là con Nguyễn Chí Thanh, rồi thằng Trần Nam là con Trần Văn Trà hiện đang làm bên Học viện lục quân ấy"
Nguyễn Văn Linh - Cựu TBT đảng CS Việt Nam
- Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất cứ một điều gì dù chỉ là thoả hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng về phía tôi….
Luật sư Lê Thị Công Nhân - Nhà đấu tranh dân chủ
- Tất cả những gì tôi biết là tôi không phải là người Mácxít.
Marx đã phải tự thủ
- Đảng CSVN, đổi mới hay là chết! Sai thì sửa, sửa rồi lại sai. càng sai càng sửa, càng sửa càng sai...
Nguyễn Văn Linh - Cựu TBT đảng CS Việt Nam
- Chúng tôi cần Tự do Tôn giáo. Tự do tôn giáo hay là chết!
Lm Nguyễn Văn Lý
- Đảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam chỉ lo bảo vệ Chủ nghĩa Xã hội mà không lo bảo vệ biên cương tổ quốc và sự an ninh, hạnh phúc của 85 triệu dân ; chỉ lo mất Đảng chứ không lo mất Nước.Hòa
Thượng Thích Quảng Độ
- "Tôi đã sai lớn khi phê duyệt đề án Dung Quất, vì cảng vùng này, từ Chu Lai, qua Sa Kỳ vào Quảng Ngãi chỉ có độ sâu trung bình hơn 10 mét, đón được tầu 10 ngàn tấn, vậy mà họ dám báo cáo trước Quốc hội là đón được cả tầu chở dầu 50 ngàn tấn, 100 ngàn tấn!".
Võ Văn Kiệt - Cựu thủ tướng Việt Nam
- Sự thật, kể cả sự thật đau đớn nhất, luôn giải phóng cho con người. Sự thật gắn kết. Sự thật mang lại sự công bằng. Sự thật chỉ ra con đường hòa hợp.
Lech Kaczynski - Nguyên tống thống Balan
- Nếu nói về Stalin và những người làm việc theo chỉ đạo của ông ta, tức là những người lãnh đạo của Liên Xô bấy giờ, thì họ đã thực hiện tội ác giết người. Điều này dễ hiểu và rõ ràng cho tất cả. Họ đã gây tội ác chống lại chính nhân dân của mình trước hết, và trong phạm trù nào đó đối với lịch sử...Stalin đã giết dân mình hàng loạt. Ông ta là kẻ sát nhân với số lượng lớn. Tội ác đó không thể tha thứ được.
Dmitry Medvedev - Tổng thống Nga
- Tại sao bao nhiêu thế hệ sinh viên, trước, cùng thời và sau chúng tôi cứ phải nghe mãi những điều dối trá?…
Hà Văn Thịnh - GV ĐH Khoa học Huế
- Chỉ có một xã hội dân chủ, cởi mở, sẵn sàng tiếp nhận những phê phán, chỉ trích những sai lầm và có tinh thần phục thiện để mà điều chỉnh sửa chữa những bất cập đó, thì xã hội mới có cơ được lần hồi cải thiện.
Karl Popper
- Chúng tôi đấu tranh chống những khuynh hướng sai lầm trong giáo dục, đào tạo. Đó là khuynh hướng duy ý chí, muốn nôn nóng đưa giáo dục chính trị vào ngay cả từ lớp vỡ lòng. Rốt cuộc, chính trị không đạt yêu cầu mà nhân cách cũng không xây dựng được!
Mai Chí Thọ, Chủ tịch Hội Khuyến học TP. HCM
- Chúng ta khai thác (khoáng sản, dầu mỏ, than đá, khí đốt, rừng...) nhưng phải để dành cho con cháu, chứ không phải là hoạt động kiểu lấy của thế hệ sau nuôi thế hệ hiện tại như hiện nay!
PGS.TS Nguyễn Xuân Khiển, nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Địa chất và Khoáng sản
- Bây giờ thậm chí bài phát biểu của đại biểu Quốc Hội còn phải trình cấp trên duyệt trước.
Nguyên chánh văn phòng Quốc Hội Nguyễn Tấn Gi Trọng
- Nếu vì cầu nguyện mà có ai phải đi tù, Tôi sẽ đi thay.
- Tự do tôn giáo là quyền chứ không phải là cái ân huệ “xin cho”.
TGM Ngô Quang Kiệt
- Tây cũng không đáng sợ. Tàu cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất là các chú.
Hồ Chí Minh nói với Tố Hữu năm 1945
- Khi một dân tộc hiên ngang, vui vẻ bước tới nhà tù, thì đó là ngày tàn của chế độ.
J.B Nguyễn Hữu Vinh
- Hai chữ VÔ THẦN đã tạo nên một chủ nghĩa cộng sản không có niềm tin nên mất chuẩn mực về đạo đức và giá trị sống. Vì vậy mọi suy nghĩ và hành động về HỮU THẦN của đảng viên cộng sản đều chỉ là hình thức, chắp ghép, vụ lợi và lỗ bịch.
- "Sự thật là bí mật duy nhất mà mỗi đảng viên cộng sản tuyệt đối không được nói ra". Vì vậy trong xã hội chế độ cộng sản, sự dối trả tràn lan mọi ngõ ngách của cuộc sống là một tất yếu.
F.x Diệu Xuân Mỹ
- Việt Nam tiếp tục bảo trì nền pháp lý nhằm hủy tiêu tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do biểu tình, tự do lập hội, tự do tín ngưỡng và tôn giáo với các điều luật mơ hồ gọi là an ninh quốc gia hay trật tự công cộng.
Ông Võ Trần Nhật - Ủy Ban Bảo Vệ Quyền Làm Người Việt Nam và Hành Động Chung Cho Nhân Quyền
- Chủ nghĩa cộng sản đã tạo nên những con người dối trá.
Nữ thủ tướng Đức Dr. Angela Merkel
- Với tiềm năng sẵn có của các doanh nghiệp hiện nay, chỉ 20 -30 năm nữa, Việt Nam sẽ là một trong 20 nền kinh tế lớn nhất thế giới. 40 năm nữa, Việt Nam sẽ đứng trong top 15 nền kinh tế lớn nhất thế giớiViện trưởng Chiến lược phát triển Kinh tế – Xã hội Việt Nam & Đông Nam Á Nguyễn Xuân Kiên
- Khó chấm dứt tình trạng chạy chức, chạy quyền vì người chạy có báo đâu mà biết.
Bộ trưởng Nội vụ Trần Văn Tuấn
- Mười năm Quốc hội đã thành lập. Các vị đại biểu Quốc hội còn phản ảnh được ý nguyện của quần chúng không, quần chúng có tín nhiệm ở Quốc hội nữa không, đó là một vấn đề. Nhưng dù vấn đề ấy ta giải quyết như thế nào đi nữa, có một điều chắc chắn là một Quốc hội già 10 năm rồi mà vẫn tồn tại ngoài sự can thiệp của quần chúng, sự lựa chọn của quần chúng, chứng minh rằng quần chúng 10 năm nay đã bị truất quyền cử đại biểu của mình rồi?
Luật sư Nguyễn Mạnh Tường tham luận vào năm 1956 mà nay vẫn chưa có câu trả lơi?? (thật kinh khủng)
- Đừng có ảo tưởng rằng những người quan liêu, bảo thủ sẽ tự giác trao cho nhân dân quyền dân chủ, tự giác cụ thể hóa để thực hiện sự nghiệp đổi mới. Vấn đề tùy thuộc rất nhiều vào sự đấu tranh [của nhân dân].
Luật sư Nguyễn Hữu Thọ
- Luật pháp ở VN hiện nay thực sự không phải là luật pháp, mà nó chỉ là một mớ kỷ luật áp dụng để bảo vệ chế độ, bảo vệ cho những người đang đương quyền mà thôi. Luật pháp ở những nước khác là dùng để bảo vệ người dân, mang lại an ninh trật tự cho xã hội, và bảo vệ những người thấp cổ, bé miệng.
Luật sư Tạ Quang Trung
- Cuộc đời của chúng ta bắt đầu kết thúc khi chúng ta im lặng về những điều lẽ ra phải lên tiếng.
Martin Luther King
- Trong thời đại của sự lừa dối phổ quát, nói lên sự thật trở thành một hành động cách mạng.
George Orwell (1903-1950)
- Cái xấu xa đặc biệt của việc bắt một ý kiến không được trình bày ra là sự đánh cắp đối với loài người, với các thế hệ mai sau và hiện nay, thiệt hại nhiều cho người bất đồng với ý kiến đó hơn là cho người giữ ý kiến đó.
John Stuart Mill viết trong tác phẩm Bàn về tự do
- Trong vòng mười năm nữa, mỗi gia đình ở Việt Nam sẽ có một radio, một TV và một tủ lạnh.
Lê Duẩn đã nói vào tết năm 1976, nhưng đến nay vẫn chưa đúng
- “Ðịnh hướng xã hội chủ nghĩa thì quan trọng bậc nhất vẫn là góp phần xây dựng, củng cố chế độ công hữu. Ðây là dấu hiệu hàng đầu đặc trưng cho Chủ Nghĩa Xã Hội.”
Đỗ 10 Nguyên TBT đảng CSVN
- Chủ nghĩa cộng sản không thể thay đổi mà phải thay thế.
Tổng thống Nga Boris Yeltsin
- Nếu một người không khóc cho Liên xô, người ấy không có trái tim; nhưng nếu một người muốn phục hồi Liên xô, người ấy không có đầu óc.
Tổng thống Nga Putin
- Cướp chính quyền đã khó, nhưng giữ chính quyền càng khó hơn”.
V.I.Lênin
- If the freedom of speech is taken away then dumb and silent we may be led, like sheep to the slaughter. – Nếu tự do ngôn luận bị tước đoạt thì sau đó chúng ta sẽ có thể bị dẫn dắt bởi ngu dốt và câm lặng, giống như con cừu trước kẻ giết thú vật.
- To err is natural; to rectify error is glory. - Làm điều sai là tự nhiên; phục thiện hay sửa chữa sai lầm là niềm tự hào.
George Washington
- Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vua đất.
BắcTướng Trần Bình Trọng
- [Tôi] Khẳng định trước sau như một là chúng ta tiến lên chủ nghĩa xã hội, chúng ta phải xây dựng đảng của chúng ta. Dù ai nói ngả nói nghiêng, dù ai có muốn bỏ Điều 4 hiến pháp gì đó thì không có chuyện đó. Bỏ cái đó đồng nghĩa với chúng ta tuyên bố chúng ta tự sát, cho nên phải củng cố công tác chính trị tư tưởng, củng cố vai trò của đảng…
Lời phát biểu của ông Chủ tịch Nguyễn Minh Triết tại tổng cục chính trị Quân đội ngày 27/8/2007
- "Marx sinh trưởng ở đây, nhưng ở đây không chấp nhận tư tưởng của MarxHàng chữ ghi dưới bức tượng của Marx ở vùng Trèves (quê hương ông)
- Nếu lý thuyết của Marx được thực hiện, thì nó sẽ trở thành con Sán lãi ( le ténia) của xã hộỉPierre Joseph Proudhon ( 1809-1865), người bạn thân của Marx
- Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều, nhưng chủ nghĩa chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất là chủ nghĩa Lê-nin
- Tôi không có tư tưởng gì cả. Tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao trạch Đông nghĩ hộ. Hai người này không bao giờ lầm."
Hồ Chí Minh
- Cộng sản Tàu là cộng sản giả hiệu ( communisme de margarine)
Staline
- Cộng sản Việt Nam là phường ăn cháo đái bát. Tôi không thèm gặp.
Đặng Tiểu Bình (ghi trong nhật ký của Trần Quang Cơ)
- "Tôi muốn lưu ý rằng, làm được một chiến thắng kỳ vĩ như 30/4/1975 mà say sưa, như tự mãn nguyện thì cũng từng phải trả giá. Thế giới đã đi rất xa, chúng ta phải nhanh chân chứ đừng tự ru ngủ mình để rồi sẽ còn bị bỏ xa hơn nữa"
Cựu Thủ tướng XHCN VN Võ Văn Kiệt
- " Đừng nghĩ rằng một nhà báo, một nhà trí thức hay nhà bình luận viết một bài báo đi ngược lại đường lối chính quyền, mà nghĩ rằng họ có âm mưu lật đổ chính quyền. Việc một nhà trí thức, một nhà báo viết một bài bình luận chống lại chính quyền là một việc rất bình thuờng ở những quốc gia dân chủ. Hơn thế nữa, họ còn được hoan hô, kính trọng, vì nhiều khi họ sáng suốt hơn những người cầm quyền, chỉ cho chính quyền và dân những điều lợi ích cho quốc gia, dân tộc."
Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton
- "… Việt Nam và CuBa như là trời đất sinh ra. Một anh ở phía Đông, một anh ở phía Tây; Chúng ta thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới. CuBa thức thì Việt Nam ngủ, Việt Nam gác thì CuBa nghỉ …"
Diễn văn của Chủ Tịch Nước CHXHCN VN Nguyễn Minh Triết tại CuBa vào 03/10/2009
- "Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm."
Nguyễn Văn Thiệu
- « Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lý tưởng cộng sản ; nhưng ngày hôm nay, tôi phải đau buồn mà nói rằng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo. »
Gorbatchev, Tổng Bí thư Đảng cộng sản Liên sô cũ
- « Vào đầu thế kỷ 20, nước Nga đang ở cung một con tàu với thế giới, không phài là đầu tàu ; nhưng cũng ở những toa hạng nhất ; thế rồi, nước Nga tự tách khỏi đoàn tàu, nghĩ rằng mình có thể có một phương thức phát triển riêng biệt và mau lẹ ; không dè bị dẫm chân tại chỗ, trong khi đoàn tàu thế giới vẫn tiến. Nước Nga hiện nay bị chậm tiến cả hàng nửa thế kỷ so với những nước ngang đồng với mình vào đầu thế kỷ, nếu không muốn nói là cả trăm năm. »
Boris Eltsine
- "Một con người không có xương sống thì không thể nào đứng dậy được, suốt đời chỉ bò. Cộng sản chủ trương diệt giai tầng trí thức và trung lưu, xương sống của một xã hội. Xã hội này không đứng lên được"
Tưởng Giới Thạch
- « Trí thức không bằng cục phân »
Mao trạch Đông
- Trong thiên hạ có ba cái nguy :
- Đức ít mà được ân sủng nhiều.
- Tài kém mà ở địa vị cao.
- Thân không lập được công to mà hưởng bổng lộc lớn.
Khổng Tử
Tâm và Tầm: TIẾP THEO
- Ân với huệ cái chi, còn dài lắm. Bàn về vấn đề thứ hai là Tài chínhnhé, nó quan trọng hơn và có tính quyết định cho cuộc chơi.
- Ân với huệ cái chi, còn dài lắm. Bàn về vấn đề thứ hai là Tài chínhnhé, nó quan trọng hơn và có tính quyết định cho cuộc chơi.
- Bác Độ hỏi tôi: Cháu có biết tổng số tiền “thù lao” cho cấp trên để một cán bộ với trình độ trung cấp như Cháu trở thành “đảng lãnh đạo” cao cấp là bao nhiêu không? Tiền lấy đâu ra, làm cách nào để thu hồi vốn, lợi nhuận của “dự án quyền lực” này như thế nào? Làm sao Cháu triệt hạ được những “đồng chí” có khả năng hơn Cháu trên đường đua quyền lực?
- Tôi trả lời ngay: Tiền bạc là sở trường của Cháu. Bác yên tâm, Cháu đã hiểu được ma lực của đồng tiền ngay từ lúc còn đi học mẫu giáo, thông qua những lần mẹ của cháu bỏ tiền phong bì cho thầy cô nhân ngày lễ tết, hoặc những lần thi chuyển cấp để nhấc Cháu vào lớp chọn trường chuyên... Và nỗi đau gần đây nhất là “tiền mực” cho tờ quyết định nhận Cháu vào làm việc tại cơ quan. Bác biết rồi đó, nhà Cháu còn có tiền để “mua việc” chứ oan uông và tội nghiệp nhất là những sinh viên con nhà nghèo, sau mấy năm học hành chăm chỉ với tổng số tiền phải cống nạp cho nhà trường lên đến hàng trăm triệu đồng, và khốn nạn là đang ngày một tăng lên. Vậy mà học xong ra trường lại không được sử dụng, đành chấp nhận làm trái nghề hoặc “bảy nghiệp” (thất nghiệp). Nhất là con em ở khu vực nông thôn, những gia đình này đang rơi vào cảnh dở khóc dở cười.
Điều vô lý nhất là chính Bộ Giáo Dục (có nhiều người gọi là Bộ “Giá Dục” hay “Giả Dục” chi đó) đã lấy tiền con em của dân để đào tạo tràn lan, nhưng khi ra trường không có việc làm, thì cũng chính cái miệng của “bộ phận ấy” nói: “do chương trình đào tạo không phù hợp với yêu cầu thực tiến”. Vậy sao mấy ông không làm cho nó phù hợp đi, đúng là “Miệng quan-Trôn trẻ”, nói như vậy chẳng khác nào mấy tên “Giả Dục” ấy đang “ngửa mặt lên trời nhổ nước bọt”… Rõ ràng là người dân lao động và con cái của họ đang bị những nhà Giáo Dục cướp đoạt tiền của và lừa đảo kiến thức. Tiền mất tật mang, cha mẹ và con cái giờ chỉ còn cách than thân, trách phận; Con không đi học được thì khổ Tâm, con học xong rồi lại khổ cả Tâm lẫn Tài (Tài = tiền bạc + trình độ). - Ối giời ơi, mày nhắc đến những thứ đó nói cả năm trời không hết chuyện.
Thực chất không chỉ nông dân miền quê mà ngay cả ở thành thị cũng không thể hiểu được mức độ “phi giáo dục” trong hệ thống giáo dục của nước ta hiện nay. Cặm cụi làm ăn, theo con suốt 16 năm ròng rã (tính từ khi con 2 tuổi đã được mời “nhốt vào chuồng” để nhồi sọ tư tưởng XHCN) với biết bao nhiêu loại phí trên trời. Bởi vậy, khi nghe tin con đậu đại học họ chỉ biết vui sướng mà không thể hiểu tại sao con của mình được vào đại học, mặc dầu điểm thi chưa đạt trung bình cho mỗi môn. Thậm chỉ có những trường chỉ cần nộp hồ sơ là“được mời vào”. Họ không thể ngờ rằng: giấy báo nhập học đã làm họ hãnh diện cũng chính là tờ cam kết tự nguyện nuôi sống nhà trường, mà gia đình người dân sẽ phải thực hiện trong mấy năm tới kể từ ngày con lang thang trên giáng đường. - Lại còn có chuyện đó nữa hả Bác, sao đi học mà Bác lại bảo là cả gia đình đi nuôi Nhà trường? - Khốn nạn là thế đó, người dân làm sao biết các trường đại học, cao đẳng, trung cấp và dạy nghề được mở ra tràn lan vì mục đích giáo dục hay kinh tế? Vì thế đã lia lịa cám ơn đảng, chính phủ của đảng và các nhà giáo dục cũng của đảng, đã tạo điều kiện cho con của họ trở thành sinh viên.
Nhưng họ không thế biết con cái của họ học gì trong các “lò giáo dục theo định hướng xã hội chủ nghĩa” như thế, và sau khi hết sinh viên sẽ là sinh nở, sinh bệnh, sinh sự hay là sinh lưu manh để tiếp tục hành trình cướp của dân...??? Những người dân một đời lam lũ đã vội mừng khi thấy các vị “đại biểu của dân tiêu tiền ngân sách”, đang ngày đêm lo lắng cho việc tăng học phí bao nhiêu thì vừa. Người dân cứ tưởng mấy ông đó đang lo cho dân nhưng thực tế không phải thế. Cái lo lắng của mấy Đại biểu đảng cứ ấy là: nếu tăng cao quá sợ con em dân không kham nổi phải bỏ học hết, nếu tăng ít quá lại sợ “thu hồi vốn” chậm, đầu tư không có hiệu quả vì thời gian không cho phép “tại vị lâu”. Nói tóm lại, các nhà giáo dục “vừa chuyên vừa hồng” đã làm cho hệ thống giáo dục nước nhà biến đổi, xoay chuyển rất lớn: Họ đã biến Mục đích giáo dục là học sinh trở thành Phương tiện để khai thác, trục lợi làm giàu cho cá nhân; Lẽ ra Đối tượng trong giáo dục là người học thì nay đã được thay thế bởi các nhà đầu tư, kẻ quản lý, ban giám hiệu và một số người dạy. Bằng cấp là để tôn vinh cấp độ khoa học của một con người, biểu hiện mặt bằng dân trí và thể hiện sức mạnh nguồn nhân lực tri thức của dân tộc, nay đã trở thành món hàng có thể trao đổi, mua bán công khai…
- Cái này có một phần là hậu quả của chính sách “nâng cấp bằng” mà Bác đã đề cập thì phải? Tuy nhiên Cháu thấy mấy năm lại đây Bộ Giáo Dục đang quyết tâm sửa chữa. Có đúng vậy không Bác? - Thật là lỗ bịch vì chính bàn tay của họ đã “nhận lương và móc lậu” hàng ngày để đẩy cả hệ thống giáo dục nước nhà xuống vực thẳm, và giờ cũng chínhcái miệng ăn tiền thuế đó hô hào khẩu hiệu, phát động phong trào“hai-ba-bốn không” để lừa bịp nhân dân. Nói thật với cháu là cả bộ não của chế độ XHCN đang loay hoay như gà mắc tóc, thật là nực cười bởi trong lúc đang thực hiện “không thành tích”, thì đồng loạt cả hệ thống chính trị, đảng và giáo dục chạy hì hục, rầm rập tổng kết, thi đua trao nhận giải thưởng, bằng khen để phô trương cái “không thành tích” qua câu khẩu hiệu: “Toàn ngành giáo dục thi đua lập thành tích mừng tổng kết 3 năm thực hiện chiến dịch “không thành tích” trong nhà trường”. Đọc câu khẩu hiệu này mà chảy nước mắt vì thương cho mấy con vượn đang cố tập làm người ???
Hơn thế nữa, nhìn vào mấy cái "Không” đó chúng ta thừa hiểu được nhân cách và đạo đức của các Nhà giáo dục Việt Nam suy đồi đến cỡ nào. Thật vậy, những cái "Không" đó đã được trang bị cho một đứa trẻ con khi vừa biết nói (không thành tích = không trộm cắp, tham lam, dối trá).
Điều này chứng tỏ các Nhà giáo đang ngày một rời xa ngôi vị của mình, họ đã không còn bất cứ một thứ gì ngay cả những điều tối thiếu nhất. Vậy thử hỏi lấy đâu ra điều hay, lẽ phải để truyền dạy cho con em chúng ta? Đất nước này sẽ đi về đâu khi mà thế hệ trẻ được hướng một nền giáo dục đầy mưu mô và vụ lợi như hiện nay?
(Còn tiếp)












